Bởi vì địa vị của y và Lưu Hiếu Mại vốn xung khắc như nước với lửa, chỉ vì mến mộ tài năng của nhau nên mới ngẫu nhiên gặp gỡ.Lưu Hiếu Mại chỉ cần bỏ y xuống là có thể chạy nhanh hơn, thoát thân một mình cũng không phải là vấn đề gì khó khăn. Nhưng Khương Đao Phong tin tưởng Lưu Hiếu Mại không phải loại người như vậy! Cho là mình đã liên lụy đến gã nên trong lòng lại cảm thấy day dứt.
Phía sau, bọn hắc y nhân vẫn bám riết không rời, khoảng cách hai bên giờ không quá hai trượng.
Hiển nhiên, chuyện này là do y và Lưu Hiếu Mại trong lúc vô tình đã nhìn thấy một bí mật, hơn nữa là một bí mật cực lớn.
Về điểm này, hai người bọn họ vốn là những kẻ lão luyện giang hồ nên tuyệt đối có thể cảm giác được. Đã là một bí mật thì không để cho ngoại nhân biết được, huống hồ là một bí mật của võ lâm!
Lúc này màn đêm đã buông xuống, bốn bề một màu đen kịt, chỉ có ánh sao mờ mờ ảo ảo không trông rõ mặt người.
Đột nhiên, Lưu Hiếu Mại dừng phắt lại.
Khương Đao Phong vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi thở hắt ra một ngụm khí lạnh! Phía trước hai người là một cái cầu đá cực hẹp, bên dưới là một thâm cốc sâu vạn trượng. Chỉ thấy bề rộng của cầu đá không quá sáu thước, dài hun hút chẳng thấy bờ bên kia.
Một đời của Khương Đao Phong đã trải qua không ít hung hiểm nên vốn xem chuyện sinh tử rất nhạt nhẽo, nhưng ngày hôm nay tâm tình y lại không giống bình thường.
Thứ nhất là y vừa kết giao với một huynh đệ hết sức tâm đắc. Bằng hữu như vậy một đời khó cầu mà lúc này đây y lại đang làm liên lụy đến gã.
Thứ hai là hôm nay lúc vừa ra khỏi nhà thì phu nhân đến báo là đang mang thai.
Khương Đao Phong đã gần năm mươi tuổi, từ khi ba mươi đến giờ vẫn chưa có con, nghe được tin này liền mừng rỡ như điên.Y thầm nghĩ mặc kệ phu nhân sinh hạ dù là nam hay nữ đều được, quan trọng là tuổi già lại có một được một đứa con.
Thật ra hôm nay Khương Đao Phong chỉ muốn ở nhà chăm sóc phu nhân Mã Tái Hoa, một bước cũng không muốn rời đi. Nhưng thân là đại trượng phu lời nói ngàn vàng. Cái ước hẹn mười năm trước sẽ tỷ võ cùng hắc đạo kiêu hùng Lưu Hiếu Mại không thể vì chuyện này mà hủy đi hiệp danh một đời.
Khương Đao Phong vừa nghĩ tới hài tử của mình còn chưa xuất thế mà mình và Lưu huynh đệ đã lâm vào tuyệt cảnh, không khỏi dâng lên cảm giác anh hùng mạt lộ.
Ngay trong lúc hai người còn đang kinh ngạc, Lưu Hiếu Mại nghe thấy thanh âm xé gió sắc nhọn, tình thế cấp bách vội vàng nhào mình xuống đất.
Nhưng sau đó lại nghe Khương Đao Phong hét to một tiếng “A”, hiển nhiên đã trúng ám khí. Lưu Hiếu Mại kinh hãi, run giọng hỏi:
- Đại ca, huynh bị thương sao?
Khương Đao Phong nghẹn ngào:
- Huynh đệ... Ta... Ta không xong rồi, Ngươi... Ngươi... chạy nhanh đi!
Lưu Hiếu Mại lớn tiếng:
- Đại ca, sao huynh có thể nói như vậy chứ, chúng ta là huynh đệ kết bái thì đương nhiên phải đồng sinh đồng tử, Lưu Hiếu Mại tuy vô năng nhưng quyết không để huynh lại một mình...
Gã nói lời như chém đinh chặt sắt, hào khí lẫm liệt, Khương Đao Phong nghe xong cũng máu nóng bốc lên hừng hực, lớn tiếng đáp lại:
- Hảo! Huynh đệ ! Đời Khương Đao Phong ta đắc ý nhất là kết giao được một huynh đệ như người. Bỏ ta xuống, đôi ta cùng chém giết mở đường máu!
Dừng lại một lát, đám hắc y nhân bịt mặt kia đã đuổi đến nơi. Một tên đại hán to lớn cầm cây lang nha bổng vọt đến. Hắn hét một tiếng vang động cả sơn cốc rồi đập thẳng cây lang nha bổng nặng đến bảy, tám mươi cân vào đầu Lưu Hiếu Mại.
Lưu Hiếu Mại nói gấp:
- Đại ca! Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ an tâm nằm trên lưng đệ.!
Nói xong gã cúi xuống, cây lang nha bổng mang theo tiếng gió vù vù xẹt qua đỉnh đầu.
Nhuyễn kiếm của Lưu Hiếu Mại đâm thẳng vào hạ bàn hắn. Một chiêu vừa rồi của tên đại hán đã dụng toàn lực nên giờ vô pháp ngăn cản đành nhảy lên để né tránh. Tay trái của Lưu Hiếu Mại đẩy ra một chưởng, luồng nội lực bá đạo từ tay gã ập thẳng vào ngực tên đại hán khiến hắn mất trụ, ngã ngửa về phía sau, thân hình chúi nghiêng rồi rơi thẳng xuống vực sâu.
Tiếng hét thê lương của hắn vẳng lên từ vực sâu làm mọi người nghe sợ đến nổi cả da gà. Đám hắc y nhân bịt mặt đều giật mình dừng lại.
Giằng co một hồi, gió núi từ trong sơn cốc thổi tới làm mái tóc Lưu Hiếu Mại bay ngang lõa xõa, tay gã cầm cây Thanh minh kiếm, lưng cõng Khương Đao Phong, hiên ngang kiêu hãnh không hề khiếp sợ. Trong đêm đen, gã sừng sững như một bức tượng đá, vừa như một thiên thần.
Đột nhiên, trong đám hắc y bịt mặt vang lên một thanh âm già nua:
- Đối diện có phải là ‘ Trung Nguyên kiếm ma ’ Lưu lão đệ!
Lưu Hiếu Mại rùng mình, lạnh lùng thốt lên hỏi:
- Các ngươi là ai? Lưu Hiếu Mại ta trong đời giết người vô số, cừu gia đương nhiên là nhiều. Nếu như là vì thù hận mà truy sát chúng ta thì cứ nhằm vào Lưu Hiếu Mại ta mà tới!
Lão già đối diện cười lạnh hắc hắc:
- Làm sao mà chúng ta lại có chuyện với Lưu lão đệ được. Ngươi đối với chúng ta mà nói chính là một đại anh hùng. Chỉ là lão phu không hiểu tại sao mà Lưu lão đệ lại ở chung một chỗ với tử địch Khương Đao Phong của chúng ta thế?
Lưu Hiếu Mại ngạo nghễ đáp:
- Ta và Khương đại ca đã kết bái huynh đệ! Ngươi có định trả lời câu hỏi của ta hay không hả?
Hắc y nhân bịt mặt đối diện phát ra một trận cười rồi lại cất tiếng giọng già nua:
- Hắc hắc, thực sự là một chuyện tức cười của thiên hạ! Lại có chuyện Lưu lão đệ và Khương Đao Phong kết nghĩa thành anh em ! Ta biết đây chỉ là kế quyền nghi của lão đệ mà thôi. Bằng vào võ công và mưu lược của lão đệ, làm sao mà kết giao với loại người như Khương Đao Phong!
Minh chủ ‘Võ Thánh môn’ của chúng ta đang chiêu dụ anh tài bốn phương, đặc biệt đối với những kẻ anh hùng có võ công tuyệt đỉnh như Lưu lão đệ đây lại càng khao khát được cầu hiền. Đáng tiếc Lưu lão đệ đây như thần long không thấy đầu nên chúng ta khó có thể tìm được, chuyện này vẫn luôn là một điều phiền não với minh chủ.
Lưu Hiếu Mại nghi hoặc:
- ‘ ’? Minh chủ các ngươi là ai?-
Thanh âm già nua kia tiếp tục cất lên:
- Vấn đề này Lưu lão đệ không cần quan tâm. Chỉ cần ngươi gia nhập vào ‘Võ Thánh môn’ thì Minh chủ sẽ đích thân tiếp kiến, đây chính là niềm vinh dự không gì sánh được của Lưu lão đệ.
Khương Đao Phong ngưng thần lắng nghe hai người nói chuyện. Kiến thức y rộng rãi, đối với các môn phái trên giang hồ rõ như lòng bàn tay nhưng khi nghe được thanh âm già nua đối diện kia vẫn không thể đoán ra là ai! Bản thân y cũng chưa từng nghe qua trên giang hồ có một bang phái nào là ‘Võ Thánh môn’. Từ hành vi quỷ bí của bọn chúng có thể xem ra cũng không phải là nhân vật chính đạo hiệp nghĩa gì.
Lưu Hiếu Mại hỏi:
- Theo ý kiến của ngươi, Lưu Hiếu Mại ta giờ nên làm sao?
Thanh âm già nua kia cười lên ha hả:
- Biết thời thế mới là tuấn kiệt, chỉ cần Lưu lão đệ có thể đem gã ma đầu Khương Đao Phong trên lưng kia quẳng xuống vách núi, quy thuận ‘ ’ chúng ta, Minh chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
Khương Đao Phong nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Lưu Hiếu Mại hét lớn một tiếng:
- Ném cái con mẹ chó má nhà ngươi ấy! Các ngươi là lũ gì vậy? Lão tử không biết cái gì bạch đạo hắc đạo, môn này phái nọ. Với nguyên tắc làm người của Lưu Hiếu Mại ta từ trước đến giờ, chỉ cần còn một hơi thở thì lũ ruồi muỗi các người đừng mơ tưởng đụng đến một sợi tóc của đại ca ta!
Lời nói lẫm liệt đó vừa phát ra, thanh âm già nua kia ho khan một tiếng rồi lạnh lùng đáp:
- Hay! Nói rất hay! Lưu Hiếu Mại, ngươi cũng chỉ như con chó ngồi trong kiệu không phục người khiêng mà thôi, bản thân ngươi còn khó bảo toàn còn nói chuyện nghĩa khí. Minh chủ đã có lệnh, không lưu lại người nào, mau giết hết cho ta. Sát!
Tiếng ‘Sát’ vừa buông ra, đã có hai kẻ sóng vai cùng lên. Không trông rõ mặt hai người, chỉ thấy một mập một gầy. Kẻ gầy tay cầm Tam tiết côn còn kẻ mập mang một thanh Nguyệt Nha sạn. Kẻ gầy sử ra Tam Tiết côn một trên một dưới nhằm vào mặt và tiểu phúc của Lưu Hiếu Mại, còn kẻ mập quét ngang cây Nguyệt Nha sạn vào ngực trái gã.
Khương Đao Phong nằm trên lưng của Lưu Hiếu Mại thấy hai kẻ này ra chiêu nội lực hùng hậu, uy thế đầy đủ. Càng kinh hãi hơn là kẻ gầy đang sử ra một chiêu ‘Côn thiêu song tọa’ thuộc côn pháp Thiếu Lâm, còn kẻ mập cũng sử ra một chiêu thuộc về côn pháp Thiếu Lâm biến đổi là chiêu ‘Lực tảo liên thai’ .
- Hai người này chính là môn nhân của Thiếu Lâm sao?
Khương Đao Phong không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Nhuyễn kiếm của Lưu Hiếu Mại múa tít. Thanh nhuyễn kiếm trên tay gã chính là bảo vật võ lâm ‘Thanh Minh kiếm’. Thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, một sợi lông thổi chỉ cần qua cũng bị cắt đứt. Thanh quang lóe lên, Tam Tiết côn trong tay kẻ gầy còn lại thành một đoạn còn Nguyệt Nha sạn của kẻ mập biến thành một cây cời lửa.
Hai tên ngẩn ra, Lưu Hiếu Mại đâu có để bọn chúng kịp thở. Gã hét lớn một tiếng, cả người nhảy lên, trường kiếm quét ngang. Chỉ thấy một chùm mưa máu tung tóe, cả kẻ mập lẫn kẻ gầy kêu lên sợ hãi rồi nhảy xuống vách núi.
Thanh âm già nua kia cười líu lo quái dị:
- Lưu lão đệ quả không hổ là ‘Trung Nguyên kiếm ma ’, qua mười năm kiếm pháp quả nhiên tinh tiến không ít!
Lưu Hiếu Mại lưng cõng Khương Đao Phong, hơi nghiêng người không để ý gì tới đại địch trước mắt. Gã ngửa đầu nhìn bầu trời nhìn sao đêm đang mờ dần, bình tĩnh nói:
- Đại ca, huynh xem có phải thời tiết đang thay đổi?
Khương Đao Phong suy nghĩ không biết bọn người hắc y bịt mặt xưng là người của ‘Võ Thánh môn’ là ai.
Kẻ vừa rồi ở trong chiếc nhuyễn kiệu màu đen trong khe núi hiển nhiên là minh chủ của bọn này. Bọn y vừa khẽ động tĩnh, hắn liền biết ngay, rồi còn thủ pháp dùng hai viên bi thép bắn từ trong kiệu ra. Võ công của hắn quả thực đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có lẽ ngay cả y và Lưu Hiếu Mại hợp lực, cũng chưa chắc là địch thủ của hắn. Nhân vật thần bí này rốt cuộc là ai?