Từ những cao thủ dưới trướng của ‘Võ Thánh môn’ mà xét thì đại đa số đều là những nhân vật hàng đầu của các danh môn chính phái. Điều này hiển nhiên cho thấy đây phải là một tổ chức cực kỳ thần bí, được tổ chức ra từ rất lâu.
Kẻ thần bí đứng sau tổ chức này khẳng định không muốn để cho ai biết được mục đích bằng không thì không thể nào xới tung cả ba thước đất lên để truy sát Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại chỉ do tình cờ mà biết được bí mật!
Lúc này thanh âm trong trẻo của Khương Đao Phong phát ra từ trong vòng vây: - Các vị bằng hữu ở đây, mặc dù các vị không dùng mặt thật nhưng ta biết các vị đều là các nhân vật nổi tiếng của các danh môn chính phái, hành động như vậy có thể xem là tác phong hiệp nghĩa được sao!
Kẻ nọ cười ha hả, cao giọng: - Khương Đao Phong, ngươi lén nghe bí mật của bang phái, lẽ nào hành vi như vậy cũng là hành vi hiệp nghĩa?
Lưu Hiếu Mại nghe vậy cả giận nói: - Cái gì bí mật, thuần túy là một một âm mưu, chúng ta thấy được thì làm sao nào!
Người nọ cười khan ‘Hắc’ một tiếng, lạnh lùng đáp: - ‘Trung Nguyên kiếm ma’ quả không hổ là hắc đạo kiêu hùng, rất có đảm lược. Ngươi dám nói chúng ta làm sao? Nói cho ngươi biết, người của chúng ta chưa từng thất thủ bao giờ!
Nói xong, mười kẻ bịt mặt cùng quát lớn một tiếng rồi nhất tề vây sát. Kiếm quang lóe lên, nhân ảnh hỗn loạn.
Nếu quả chỉ có Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại đối mặt với bọn cường địch này, tuy nói rằng không thể toàn vẹn rút lui nhưng để thoát hiểm thì không phải là một vấn đề gì lớn. Nhưng tình thế hiện tại thì cả hai đều phải chiếu cố cho hai phu nhân cùng Khương Cổ Trang, có thể nói là hung hiểm vạn phần.
Khương Đao Phong thầm kêu may mắn là Lưu Tuyết Nhu đã thoát đi được, ngàn vạn lần đừng quay về lúc này.
Khương Cổ Trang kinh hoảng mở to mắt nhìn tình huống đột nhiên phát sinh trước mắt.
Mới qua được một chốc, mái tóc dài của Mã Tái Hoa đã tung bay tán loạn, hiển nhiên là do tay phải nàng đã bị kẻ bịt mặt gây thương tích.
Kẻ bịt mặt kia cầm một cây đoản thương. Thương pháp của hắn ngang dọc linh hoạt, Mã Tái Hoa xuất ra liên tiếp ba chiêu tuy có thể ngăn chặn thế công của hắn nhưng kiếm pháp của nàng cũng chỉ có hạn. Chỉ thấy đoản thương của kẻ kia múa lên vùn vụt hoa mắt, ‘Phập’ một tiếng đâm trúng vai trái của Mã Tái Hoa.
Mã Tái Hoa không hề kêu một tiếng vì sợ trượng phu phân tâm. Nàng đâm vụt ra hai kiếm bức bách kẻ địch thối lui một bước.
Trong cả bốn người thì võ công của Phan Trúc Quân là yếu nhất. Chỉ nghe Phan Trúc Quân hét một tiếng thảm thiết rồi thấy nàng đã ngã xuống trong vũng máu.
Kẻ bịt mặt kia vung quỷ đầu đao chém luôn vào tiểu phúc của nàng làm ruột gan phơi hết ra ngoài.
Khóe mắt của Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại cơ hồ muốn nứt ra, không nghĩ tới địch nhân lại có thủ đoạn tàn nhẫn như thế.
Vây xung quanh Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại có năm kẻ bịt mặt. Lưu Hiếu Mại che chở cho Khương Cổ Trang, khổ đấu với cả năm không dám có chút sơ sót, nếu không cậu bé sẽ bị địch nhân giết chết đầu tiên. Mắt thấy thê tử chết thảm, tâm chí bấn loạn, sau lưng liền bị một cây thiết liên đánh trúng. Y rống to một tiếng đánh ra liên tiếp ba kiếm chém rơi một tay của kẻ vừa công trúng mình.
Lúc này bên phải là một kẻ dùng song giản, bên trái là một kẻ dùng quải tử giản cùng song song đánh tới.
Lưu Hiếu Mại kinh hãi, tay trái ôm Cổ Trang né sang bên phải. Gã liếc qua một cái bất giác toát mồ hôi lạnh. Nguyên lai bên trái vừa có một đại hán sử phán quan bút điểm tới, nếu gã không kịp đưa Cổ Trang tránh sang bên phải thì chẳng phải cậu bé đã bị điểm trúng rồi sao?
Đang lúc khẩn trương, Lưu Hiếu Mại bồng Cổ Trang bay lên kêu lớn: - Trang nhi, giết hắn!
Khương Cổ Trang được Lưu Hiếu Mại mang theo lăng không bay lên, mộc đao sử ra một chiêu ‘Nhũ nhiệt đầu lâm’ chém vào kẻ kia.
Tên cầm phán quan bút chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi ngã sấp xuống đất vì mộc đao của Khương Cổ Trang đã vừa khéo chém đúng hai mắt gã.
Khương Đao Phong nổi giận hống một tiếng kinh hồn, Huyết đao mang theo mùi gió tanh quét ngang. Y lăng không nhảy bổ vào kẻ dùng quỷ đầu đao vừa hạ sát Phan Trúc Quân.
Tên kia vừa đứng dậy đã thấy huyết đao trước mặt không kịp thối lui.