Do hành động tàn bạo của mụ Mai, quái vật xung quanh khu rừng đều đã lui vào sâu bên trong. Toàn là nhện khổng lồ cấp 40, quái vật trong game thì đơn giản thôi, cho thêm tám cái chân với một đôi mắt, rồi phóng to ra bằng người là thành nhện khổng lồ. Để tránh nhàm chán về mặt thị giác, chúng được tô màu rực rỡ, tên cũng thay đổi thành Nhện Đỏ, Nhện Trắng, Nhện Vàng.
Võ công của Pháo Thiên Minh kết hợp Âm Dương Kiếm với Lưỡng Nghi Kiếm, quét quái thật nhanh, tay rung lên có thể tung ra mười hai luồng kiếm quang tấn công mục tiêu 180 độ. Mỗi con nhện chỉ cần ba kiếm là chết, khiến Tinh Ảnh nhìn mà ngứa ngáy trong lòng. Đồng thời cũng hiểu rằng, dù võ công cao cấp có tồi tệ đến đâu, chỉ cần cấp bậc võ công cao là đã rất lợi hại.
"Xa gọi Pháo."
Pháo Thiên Minh nghe điện thoại hỏi: "Sao vậy? Ta còn ba giờ nữa mà."
Xa nói thẳng: "Ngươi còn nhớ hồi trước trong bang phái ta có một nữ nhân tên Lạc Hoa Phi Vũ không? Giờ cô ấy đang thực hiện một nhiệm vụ, cần người có khinh công giỏi giúp đỡ."
"Lạc Hoa Phi Vũ? Không nhớ rõ! Nhưng nể mặt ngươi thì ta cũng phải đi, các ngươi nên tuyển thêm đệ tử Võ Đang, ngươi xem hôm nay hơn ngàn người đuổi theo ta mà vẫn chẳng làm gì được ta." Pháo Thiên Minh bắt đầu quảng cáo đệ tử Võ Đang.
"Ngươi khờ quá! Đệ tử Võ Đang đánh nhau kém, không có việc gì lại gọi hỗ trợ "Pê-Ka", hơn nữa người khác còn thích bắt nạt đệ tử Võ Đang, thu nhận chỉ thêm phiền phức. Ba giờ nữa, ngươi tới quán trọ Nhạn Môn Quan tìm cô ấy. Thế thôi."
Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi hỏi: "Tinh Ảnh, ba giờ nữa nhà ngươi rảnh không? Nếu rảnh thì cùng ta tới Nhạn Môn Quan một chuyến, ta có người bạn cần trợ giúp về khinh công."
"Ta còn bận, không thể đi được."
"Là con gái đấy."
"Bằng hữu có việc, dù gì cũng phải dành chút thời gian." Từ ba câu nói có thể thấy, Tinh Ảnh cũng chẳng hơn Xa là mấy. ... Ba giờ đồng hồ sau...
Hai người kết thúc công việc, Tinh Ảnh miễn cưỡng lên đến cấp 41, Pháo Thiên Minh cũng miễn cưỡng đạt cấp 32, Lưỡng Nghi Kiếm đạt cấp 2. Pháo Thiên Minh nói: "Quái vật này nghèo nàn thật, khó khăn lắm mới cướp được chút đồ, ngoài một đồng tiền ra thì chỉ có một đồng tiền."
Tinh Ảnh lườm hắn ta một cái rồi nói: "Muốn có trang bị tốt phải đi giết quái hình người, quái thú chỉ nhả ra ít tiền thôi, chúng ta không phải đầu bếp hay thợ săn, không thu thập được da lông các thứ. Tuy nhiên, quái vật sau núi của mỗi môn phái vẫn có thể nhả ra một ít tiền và trang bị, tuy chất lượng kém. Thật ra đồ rơi của quái hình người cũng không tốt lắm. Đồ thượng hạng mới là rơi từ BOSS, nhưng trò chơi này BOSS quá đểu, càng cao cấp càng khó, ngay cả con khỉ đen sau núi của chúng ta còn khinh miệt người chơi, mỗi lần giết ai là nó giơ ngón tay thối. Tức chết đi được."
Pháo Thiên Minh gật đầu, không NPC nào khó chịu bằng con khỉ đó.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi mộ phần, một người đàn ông áo trắng trên ba mươi tuổi đang ngồi trên hòn đá lớn bên cạnh, mặt mày không cảm xúc nhìn họ.
Tinh Ảnh nhắn tin: "Là NPC à?"
Pháo Thiên Minh: "Không biết, ông ta không nói gì cũng không ra tay, rất khó đoán!"
Người áo trắng đứng dậy, bước tới trước mặt hai người nói ba câu.
Câu thứ nhất: "Ta là Diệp Cô Thành." Hai người vừa nghe xong là chạy thục mạng, đúng như câu nhanh như thỏ chạy, khinh công Võ Đang không phải là giả.
Câu thứ hai: "Khi người khác muốn giết ta, ta thường giết chúng trước." Hai người đã khuất sau đồi, khinh công Võ Đang quả thật siêu phàm.
Câu thứ ba: "Con mẹ nó, tại sao ta cứ phải nói hết hai câu thoại này chứ." Diệp Cô Thành cực kỳ uất ức, thân thể như chớp giật, nhanh chóng truy đuổi.
Nói Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh như hai con thỏ, quả thật chẳng có gì sai. Đừng nói hắn là Diệp Cô Thành, chỉ cần nói là NPC thôi, hai người bọn họ đã chạy thục mạng, càng xa càng tốt.
Pháo Thiên Minh hoảng hốt nói: "Có lầm không vậy, còn bị truy sát ngược lại nữa!"
Tinh Ảnh cũng nghiến răng nói: "Nhân phẩm của đám thiết kế thật kinh khủng, làm ra chuyện NPC truy đuổi người chơi như thế này!"
Một giọng nói vọng lại: "Chỉ cho phép các ngươi săn đuổi người khác, không cho người khác săn đuổi các ngươi ư? Làm gì có chuyện hay ho như vậy, nhân tiện nhắc luôn, khu vực an toàn không có tác dụng với chúng ta đâu."
Pháo Thiên Minh ngơ ngác hỏi: "Ai đang nói vậy?"
Tinh Ảnh quay đầu lại, sắc mặt tái mét la lên: "Chết tiệt, ông ta đuổi theo kìa!" Nếu nói tốc độ hai người là loại trực thăng trong máy bay chiến đấu, thì tốc độ Diệp Cô Thành chính là tiêm kích phản lực trong máy bay chiến đấu ấy.
Pháo Thiên Minh cúi đầu chạy hết tốc lực nhưng phát hiện Tinh Ảnh nhanh hơn mình rất nhiều, bản thân đã bị tụt lại đằng sau 5 mét, vội hỏi: "Sao ngươi chạy nhanh thế?"
Tinh Ảnh hét lớn: "Ta đã bung bảy phần nội lực, làm sao không nhanh được chứ?"
Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Bảy phần à? Thế thì về sau nội lực sẽ cạn kiệt mất?"
Tinh Ảnh nói: "Chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi là được rồi, Chử Trà đại ca ơi, ngươi quay lại cản hậu đi, ngươi không thể chạy thắng được ta đâu, ta khó khăn lắm mới thăng cấp, không muốn chết mất cấp đâu."
Pháo Thiên Minh nghiến răng nói: "Lưỡng Nghi Kiếm của ta mới lên cấp 2 thôi mà ngươi bảo ta cản hậu à? Xem ta đây này!" Mười phần nội lực dồn vào khinh công, cuối cùng cũng đạt tốc độ siêu âm, Tinh Ảnh nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Tinh Ảnh hỏi: "Đằng sau ngươi không thoát được đâu! Ngươi chỉ kiên trì được tối đa 30 giây thôi."
Hai người đã nhìn thấy Hồ Châu thành từ xa, chỉ cần lên xe là an toàn rồi, NPC không được hưởng đặc quyền dịch chuyển tức thời. Diệp Cô Thành đã áp sát còn 40 mét, theo suy nghĩ bình thường thì hai người khó có thể thấy được người đánh xe đáng yêu.
Thấy tốc độ Pháo Thiên Minh giảm dần, chỉ còn tốc độ máy bay chiến đấu thông thường, Tinh Ảnh vội nói: "Hết nội lực rồi hả! Ngươi cố thủ đi, ngươi chỉ cần làm cho hắn dừng bước, ta có thể..."
Chưa dứt lời, Pháo Thiên Minh hét lớn: "Du Nhận Hữu Dư!" Sau khi nội lực dâng trào, hắn quay lại nói với Tinh Ảnh: "Bằng hữu bảo trọng! Gặp lại ở Nhạn Môn Quan."
Tinh Ảnh chỉ kịp thấy một tàn ảnh lao về Hồ Châu. Nước mắt lưng tròng, nói: "Mẹ nhà nó, sao võ công Võ Đang lại biến thái thế này?" Quay đầu lại, Diệp Cô Thành ở cách 10 mét đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Tinh Ảnh nghiến răng, dừng bước, tuốt kiếm hét: "Lão Diệp, cho ta thống khoái đi..."
Pháo Thiên Minh chạy vào Hồ Châu, tuy Diệp Cô Thành bị cản chân nhưng vẫn đuổi theo không bỏ, cách có 140 mét. Một tin nhắn "Giúp ta báo thù" được gửi tới. Pháo Thiên Minh luống cuống trả lời: "Tưởng ta ngu chắc?"
Pháo Thiên Minh đã tới trạm dịch, quay lại nhìn Diệp Cô Thành một cái đầy mưu mô, rồi nói với người lái xe: "Đi Nhạn Môn Quan." Không ngờ người lái xe vươn tay ngăn lại: "Tiền xe không đủ."
Pháo Thiên Minh sờ túi, chỉ có mười mấy đồng tiền đồng, bấy giờ mới nhớ ra toàn bộ tài sản là 50 lượng bạc của mình đã bị Lục Tiểu Phượng lấy làm tiền bo, những đồng tiền đồng này cũng là kiếm được từ việc giết nhện. Pháo Thiên Minh lấy hết tiền ra cầu xin: "Ông chủ ơi! Cứu mạng người hơn xây tháp bảy tầng, ông chủ cứ đưa ta đi vài bước rồi thả ta xuống cũng được mà."
Người lái xe nói: "Không thể như vậy được, khách hàng là Thượng đế, nhất định phải chở tới nơi cần đến."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy tới nơi rồi tôi trả tiền sau được không?" Quân địch cách 50 mét.
Người lái xe nói: "Không có tiền, đừng nói là Thượng đế, ngay cả Đức Mẹ Maria cũng không được."
Mồ hôi Pháo Thiên Minh tuôn như thác, vội nghĩ cách xin tiền một cô gái vừa xuống xe: "Tỷ tỷ ơi, cho mượn hai lượng bạc trước đi, tôi cam đoan trả lại 20 lượng." Quân địch cách 40 mét.
May thay, Pháo Thiên Minh gặp được một cô gái rất tốt bụng. Cô nàng lo lắng hỏi: "Không có tiền trả xe phải không?" Quân địch cách 30 mét...