Vô Song Ngư thở dài đe dọa: "Buông vũ khí xuống, bằng không chúng ta sẽ không lên đó!"
Bất Túy hô: "Tiểu Ngư, hay là ngươi lên thử xem?"
Vô Song Ngư: "Các ngươi không thấy mình rất tàn nhẫn sao? Toàn là cao thủ tổ hợp, bắt ta lên chịu chết à."
Một giọng lạnh lùng vang lên: "Để ta đi." Chân Hán Tử phất tay áo đỏ, men theo bậc thang tiến lên. Mọi người cảnh giác chờ đợi. Khi tiến đến cách ba mươi thước, Chân Hán Tử nhảy phóc lên, vung kiếm vẽ nên một đường cong kỳ lạ. Pháo Thiên Minh vung tay, một thanh phi đao cắm vào cổ hắn, đường kiếm bị cắt ngang thành chữ Y. Thiết kiếm của Kiếm Cầm bắn thẳng Chân Hán Tử đang trên không. Hắn xoay eo tránh đi, vừa rơi xuống đất, hai chiêu chưởng pháp đánh tới, chỉ kịp nhảy lên trời lần nữa rồi rơi xuống, bỗng thấy bóng chưởng trên trời bao phủ xuống. Không biết từ lúc nào dưới chân đã có thêm một người, nở mười hai đoá hoa kiếm.
Chân Hán Tử liên tiếp điểm trên không, phá tan mười hai đoá hoa kiếm, người chưa kịp rơi xuống đất, một thanh thiết kiếm khác lại bay tới, cắm vào vai trái. Còn chưa xong, hai chiêu chưởng pháp tối cương mãnh đồng loạt tấn công vào ngực...
Vô Song Ngư lau mồ hôi nói: "Các ngươi quả thật quá đáng, có nghĩ đến hậu quả không? Rất dễ khiến người ta căm phẫn đấy."
Huyết Ảnh gầm lên: "Con mẹ nó, có gan thì xuống đây đơn đả độc đấu ?"
Xa và Kiếm Cầm khinh bỉ giơ ngón tay giữa lên. Huyết Ảnh phát điên, quên mất trên đó còn có nữ nhân. Hắn hét: "Đồ chó, ông đây sẽ khiến cho các ngươi mệt chết!" Quay lại nói: "Chửi chết lũ chúng nó đi."
Bị một người chửi, có thể bỏ qua, bị mười người chửi chắc sẽ nổi điên, bị trăm người chửi có thể tự sát. Còn bị hàng chục vạn người chửi, cảm giác nhẹ tênh. Huyết Ảnh càng nhìn càng tức, đám đông dưới kia càng hăng, bọn bên trên càng thích thú. Đây đang là chiếu trực tiếp, mấy trăm ngàn người mất một ngày rưỡi mà không hạ nổi năm người kia, mất mặt quá đỗi. Hắn vẫy tay ra hiệu ngừng chửi rồi tìm người bàn bạc.
Vô Song Ngư đề nghị: "Chúng ta có thể tặng năm trăm điểm cho chúng, để chúng xuống núi."
Ái Niếp Niếp nói: "Ta và Chử Trà có quen biết, hay ta lên nói chuyện với bọn họ, biết đâu bọn họ tỉnh ngộ, nhận ra lỗi lầm của mình."
Vô Pháp Vô Thiên hét: "Bọn ta đông, sợ cái rắm, mỗi đứa một ngụm nước miếng là chúng chết chìm..." Chưa dứt lời, Vô Song Ngư đã nhảy vào trong đám đông, Vô Pháp Vô Thiên chỉ thấy bóng người lóe lên, chớp mắt đã ở dưới núi, chưa đến gần mình thì mười hai luồng kiếm khí bắn tới trúng người. Bóng người lướt qua, chạy trở lên. Nhưng chỉ chạy được nửa đường lên núi thì chậm dần, cuối cùng mười thước cuối cùng phải từng bước một mới lên được.
Huyết Ảnh học Vô Song Ngư lau mồ hôi nói: "May nhờ ngươi kéo ta một cái, nếu không ta chết chắc rồi."
Vô Song Ngư nói: "Ta đã phòng bị khinh công của hắn từ lâu, giờ phải làm sao đây?"
Huyết Ảnh nói: "Không biết... bọn chúng đang làm gì đó?"
Vô Song Ngư nhìn về xa xăm nói: "Có vẻ như đang thăng cấp đấy."
Huyết Ảnh tức tối. Bây giờ có một vấn đề rất quan trọng, miễn sao người bên chính phái còn ở đây thì phe chính phái chưa thua. Vậy thì Hoa Sơn Luận Kiếm sẽ không có phần thưởng dành cho môn phái đứng đầu, cũng không có nhiệm vụ tam tuyệt học cho số một trong môn phái. Chỉ có mười người đứng đầu trong thập đại môn phái hàng đầu mới được tính. Mà Huyết Ảnh đang đứng thứ ba, nếu không hạ được năm người kia thì nhiệm vụ tuyệt học của hắn sẽ tan thành mây khói.
Huyết Ảnh giậm chân gầm lên: "Các ngươi xuống đây, ta cho mỗi đứa 200 vàng!"
Mấy người liếc nhau, sau khi bỏ phiếu, Phích Lịch hét lớn: "Thêm nữa đi!"
"300 vàng, không có nhiều hơn đâu."
"300 cũng không ít đấy! Cân nhắc một chút cũng được." Pháo Thiên Minh nói.
"Tại sao chúng ta lại vì 300 vàng mà bỏ lại đạo nghĩa?" Bất Túy nghiêm nghị nói: "400 vàng mới xem xét."
Xa mắng: "Các ngươi quá vô liêm sỉ, chúng ta phải kiên định lập trường, ba trăm lượng là đủ rồi."
Kiếm Cầm đồng ý: "Ta vừa tính toán, ta đã phá sản! Cần tiền gấp."
Phích Lịch cũng không ý kiến gì, tư tưởng hoàn toàn thống nhất. Theo quy tắc giao dịch, trước tiên Huyết Ảnh thành khẩn dặn dò không được quay lại bình đài, sau khi mọi người thề xong, ở cuối bậc thang đưa cho năm người 1500 vàng...
Mới giao dịch xong, Huyết Ảnh đột nhiên thấy quanh người bốc lên ánh sáng trắng, đã bị năm người hợp sức tiêu diệt. Bất Túy nói: "Tuyệt đối không quay lại, ngươi yên tâm." Huyết Ảnh mừng rỡ nhắm mắt biến mất.
Giao chiến lại bắt đầu, hàng chục vạn người vây giết năm người. Vô Song Ngư lập tức phái cao thủ canh giữ đường lên xuống núi và bình đài, không cho họ thoát. Nửa giờ sau, năm người đầy vết thương, thuốc cũng gần hết. Vô Song Ngư sắp mở miệng nói thì bỗng một luồng ánh sáng trắng bao quanh... Hôm nay đã đến giờ nghỉ. Vô Song Ngư tức giận: Lại phải bổ sung thuốc men, chữa lành vết thương! Lần đầu tiên hắn có ý oán hận hệ thống.
Không nói chuyện phiếm nữa...
Ngày cuối cùng, hàng triệu con mắt dán chặt vào màn hình lớn, nghe nói đã có người mở cá cược xem ai trong năm người sẽ chết cuối cùng...
Sau vài tiếng ẩu đả, Kiếm Cầm 890 điểm là người đầu tiên ra đi. Mười phút sau là Phích Lịch 419 điểm. Ba phút nữa là Xa 421 điểm, cao thủ đệ nhị Thiếu Lâm rời đi. Ngay sau đó Bất Túy 820 điểm là người thứ tư ra đi. Cuối cùng còn Pháo Thiên Minh...
Pháo Thiên Minh thấy mọi người đều chết hết bèn bỏ chạy. Vừa phát ra tia kiếm khí là đã hồi phục đầy nội lực, chạy xuống núi. Vô Song Ngư khóc không ra nước mắt, ai cũng biết khinh công của tên này là tuyệt học, cũng biết hắn sẽ chạy, nhưng tại sao không ai đề phòng trước đỉnh núi, để hắn thoát thân dễ dàng như vậy? Giờ phải tổ chức lục soát toàn núi. Còn 8 tiếng nữa, hy vọng còn kịp. Nhưng Vô Song Ngư quên mất, cho dù tìm thấy, liệu Pháo có chạy tiếp hay không?
Núi Hoa Sơn rất lớn, núi Hoa Sơn phóng to gấp mười lần còn lớn hơn, vậy núi Hoa Sơn phóng to gấp mười lần lớn đến mức nào? Chắc phải lớn bằng mười ngọn Hoa Sơn...
Những người tìm kiếm cực kỳ tức giận, những người xem trực tiếp bên ngoài Hoa Sơn càng tức giận. Khó khăn lắm mới kết thúc, không ngờ lại diễn biến như vậy, ngoại trừ Võ Đang, hàng trăm vạn người chơi game đều mắng chửi. Tất cả cùng hô: "Đến Trung Phong, mấy thằng ngu này tìm cái gì ở Đông Phong?"
Pháo Thiên Minh lén lút đi đến Trung Phong Ngọc Nữ, trong mắt hắn là một cặp trai gái nắm tay nhau. Họ ngồi bên vách đá, ngắm cảnh núi non hùng vĩ, phong cảnh xa xăm...
Nữ: "Thương Tâm lòng ca ca, sao trong game không thể hôn nhau?"
Nam: "Bởi huynh muốn chúng ta hôn nhau ngoài đời thực."
Nữ: "Thật ra muội không xinh đẹp như vậy, huynh nhìn thấy muội có thất vọng không?"
Nam: "Nhan sắc của muội trong lòng huynh chẳng quan trọng, thứ huynh cần là trái tim của muội."
Pháo Thiên Minh lẻn đến cách hai người một thước, bỗng hô to: "Cướp đây!" Hai người giật mình, nữ nhân trượt ngay xuống vách, Mã vội nắm lấy chân nàng. Pháo Thiên Minh đâm thanh kiếm xuống đất, ba người treo lủng lẳng trên vách đá. Pháo gầm lên: "Buông cô gái kia đi! Ta sắp không chịu nổi nữa rồi."
Nữ khóc lóc: "Thương Tâm ca ca, đừng bỏ muội!"
Mã nói: "Không được, có chết ta cũng phải chết cùng nàng!" Nhắn tin: "Ngươi rung lên vài cái, ta tiện thể thả cô ấy xuống luôn!"
"Rung cái rắm gì, run là kiếm gãy ngay đấy."
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Mã kêu thảm thiết: "Cố gắng chịu đựng nào, kiên trì là chiến thắng, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau xuống Hoàng Tuyền."
Nữ cảm động nói: "Thương Tâm ca ca, huynh buông muội ra đi, có tấm lòng này của huynh, muội đã biết đủ. Tiếp tục như vậy cả hai sẽ chết mất."
Mã nước mắt giàn giụa: "Không, nếu muội đi rồi, làm sao huynh có thể sống một mình?"
Nữ an ủi: "Muội sẽ đưa địa chỉ nhà cho huynh, hôm nay bố em không ở nhà đâu. Nhớ kĩ địa chỉ là thành A, khu Xảo Trạch, số 000 nhé." Nữ nhân xoay chân, Mã buông tay ra, cô nàng rơi xuống như sao băng.
Tất cả khán giả nước mắt lưng tròng, quá cảm động! Đặc biệt là Mã leo lên vách, gào thét thảm thiết, nếu không phải Pháo Thiên Minh níu chặt, chắc hẳn đã nhảy xuống rồi. Điều này khiến các cô gái đều nhớ kĩ chàng trai đa tình này, cũng mở ra thời kì huy hoàng nhất cho Mã.