Pháo Thiên Minh đứng đờ ra bên trạm dịch, Hàng Châu này hơi lớn, tương đương thành phố nhỏ thực tế. Pháo một là không có bản đồ, hai là chưa bao giờ đặt chân tới nên thực sự không biết tìm theo hướng nào. Vô tình kéo tay một người cũng đang lơ ngơ bên cạnh hỏi: "Huynh đệ à, tới Tùng Hạc lâu đi sao?"
Người đó khoảng 25 đến 26 tuổi, tay cầm cây Đả Cẩu bổng nhưng không mặc trang phục Cái Bang, có vẻ là nhân vật xuất sư Cái Bang. Nhưng thực ra không bực bội mình như Pháo Thiên Minh nghĩ, ngược lại rất kiên nhẫn nói: "Từ hướng này đi thẳng, rồi rẽ trái hai con đường, rẽ phải, rồi đi thẳng tới cuối rẽ trái..."
Pháo Thiên Minh bực dọc cắt ngang: "Đại ca à, ngươi đùa ta à!"
Người ấy cười nói: "Đúng vậy, chỉ đường như thế thì không tốt, thế này đi, ngươi hãy đứng sang bên chờ trong chốc lát, ta sẽ đưa ngươi qua."
Pháo Thiên Minh cảm kích nói: "Cám ơn cảm ơn..."
"Cảm ơn gì, vừa hay ta cũng định qua đó. Ta tên là Phích Lịch, còn ngươi tên gì?"
"Ta tên là Thanh Mai Chử Trà." Hai người bèn thêm nhau làm bạn bè.
Phích Lịch nhíu mày nói: "Phái Võ Đang... Hình như phái này có phần kém cỏi."
"Ngài nói quá khiêm tốn rồi, chẳng những kém cỏi mà thật sự là rác rưởi."
"Đừng nói thế, ta cho rằng tiềm lực của Võ Đang là lớn nhất, ta không nói suông đâu, ngươi xem Cái Bang chúng ta chỉ có chín chiêu Đả Cẩu bổng, còn phải có cơ duyên trùng hợp, vận may siêu phàm mới có thể học trọn vẹn để lĩnh ngộ "Thiên Hạ Vô Cẩu". Hàng Long Thập Bát Chưởng phải luyện đến mười tám lần. Ngươi xem, Hoa Sơn Độc Cô Cửu Kiếm ít nhất cũng phải luyện chín lần. Còn Võ Đang các ngươi chẳng dễ dàng hơn à, làm sao sư phụ chỉ dạy vẻn vẹn nửa bộ Thái Cực quyền được?" Phích Lịch rõ ràng là người hào sảng.
Pháo Thiên Minh gật đầu nói: "Lời nói thật có lý, phân tích thật tinh tường. Vậy ngươi đang đợi ai vậy?"
Phích Lịch nghiến răng nói: "Một thằng nhóc dám động đến nữ nhân của huynh đệ ta."
"Động đến nữ nhân của huynh đệ? Hình như trò chơi này không làm chuyện ấy mà?" Pháo Thiên Minh thắc mắc hỏi.
Phích Lịch thở dài nói: "Ngươi không biết đâu, huynh đệ này cùng ta từ trò chơi mạng cũ chuyển sang, vợ của hắn cũng đi theo, nhưng không hiểu sao hai ngày nay vợ hắn đòi chia tay với hắn, còn bảo ta đứng ra phân xử, nói rằng huynh đệ của ta không có hương vị đàn ông. Ta đã nói đàn ông chỉ có hương vị đó thôi, thật sự không được thì rưới chút muối vào mà ăn cũng được mà. Cô ấy nói: Phích Lịch ca không hiểu đâu, huynh không hiểu nỗi đau buồn, u sầu của hắn, mỗi lần hắn nhíu mày, muội lại thấy muốn khóc."
Pháo Thiên Minh đổ mồ hôi lạnh hỏi: "Thằng nhãi này tên gì?"
Phích Lịch nói: "Tên Thương Tâm Trung Nhân gì đó, chết tiệt! Hôm nay ta sẽ thảo luận với hắn xem thế nào là hương vị đàn ông. Ngươi nói xem, nếu hắn thực lòng thích đệ muội của ta thì thôi, nhưng ta theo dõi, ba tiếng đồng hồ thằng nhãi đã đổi bốn cô gái rồi. Vẻ mặt lúc nào cũng buồn rầu, ta thấy kỳ lạ, đàn ông sao có thể sống buồn rầu như vậy được?"
Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh nói: "Thật ra ta cũng rất khinh bỉ cách cư xử của hắn, nhưng có vẻ như ta có chút ấn tượng về người mà ngươi nói, hắn không buồn rầu đâu, có phải ngươi nhận lầm người không?"
Phích Lịch quả quyết nói: "Sẽ không nhận lầm đâu, thì ra huynh đệ cũng là nạn nhân. Ta đã dò xét rõ ràng về thằng nhãi này, chỉ trước mặt phụ nữ mới giả vờ buồn rầu thôi, mặc dù hơn Quách Tiểu Tứ nhiều lắm, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu đó ta đã bực mình, muốn đánh hắn một trận."
Pháo Thiên Minh vội gửi tin nhắn: "Mã, tuyệt đối đừng đến Hàng Châu?"
"Ta đã đến rồi."
"Ngươi có biết không? Tình Nhi, mỗi lần đến Hàng Châu, ta lại nhớ tới cơn mưa đó, cơn mưa phùn nhẹ nhàng ấy..." Mã đã xuống xe ngựa, vừa đi vừa tâm sự với một cô gái Nga Mi phái.
Phích Lịch gầm lên: "Dừng lại!"
Tiếng gầm như sét đánh, cho thấy nội lực của Phích Lịch không tầm thường, tất cả mọi người gần đó đều dừng bước, sợ hãi nhìn Phích Lịch. E rằng mình bước không vững, làm cao thủ bên kia khó chịu. Phích Lịch cũng ngớ người, vội vàng chắp tay nói: "Không có việc gì, mọi người cứ tự nhiên. Thương Tâm Trung Nhân, ngươi lại đây."
Mã và Tình Nhi đi tới, Tình Nhi che trước người Mã nói: "Phích Lịch ca định làm gì? Đừng khó dễ chàng ấy, chính muội thích chàng mà."
Mã kinh hãi: "Muội đã có bạn trai rồi sao? Thật xin lỗi huynh đệ, ta thực sự không biết..."
Tình Nhi nói: "Muội đã chia tay hắn rồi mới quen biết chàng."
Phích Lịch tức giận nói: "Nói bậy! Hoàn toàn chưa giải thích rõ ràng."
Mã vội nói: "Ta không bao giờ đụng chạm đến người có chồng, thực sự xin lỗi đại ca, quả thật là hiểu lầm."
Phích Lịch nói: "Hiểu lầm cái gì với ta? Ta và ngươi gặp nhau là may mắn, ngươi nhìn xem huynh đệ bên cạnh ta, ngươi còn nhận ra không?"
Pháo Thiên Minh ưỡn thẳng ngực lên, Mã nhìn kỹ rồi nói: "Hơi quen mắt, bằng hữu tên là gì nhỉ?" Pháo Thiên Minh không dám nhận là quen biết Mã, nếu "Pê-Ka" hiểu lầm thì còn dễ giải thích, giờ đây đã nâng lên vấn đề đạo đức, huống hồ Phích Lịch rộng lượng như vậy, làm sao có thể phản bội người ta được.
Phích Lịch càng tức giận nói: "Ngươi xem, đã khiến bao nhiêu người đàn ông căm phẫn không nói nên lời với ngươi rồi. Tình Nhi, chúng ta đi thôi."
Tình Nhi lẩn tránh nói: "Muội không đi đâu."
Mã xoa tay nói: "Hay là ngươi và bạn trai đi trước đi."
Phích Lịch tức giận nói: "Ta không phải bạn trai của muội ấy, muội ấy là vợ của huynh đệ ta."
Mã nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh xua tay liên tục không nói gì, Mã vội vàng nói: "Ngươi không cần, vậy đại ca bên cạnh nói một câu, ta mang đi là được, nếu ngươi muốn thì chúng ta bàn lại sau."
Tình Nhi tức giận nói: "Tên bội bạc nhà ngươi coi ta là gì!"
Phích Lịch giơ gậy lên: "Dám bắt nạt đệ muội của ta, ăn đòn đi."
Mã buồn bực, chính chủ người ta chưa ra tay mà sao ngươi lại như vậy? Hắn tưởng Pháo Thiên Minh là bạn trai của Tình Nhi.
Pháo Thiên Minh thấy tình hình rối rắm, chỉ mình hắn là hiểu rõ. Dù sao cũng không thể giải thích được, vừa giải thích là hắn trở thành phường trộm cướp trong mắt Phích Lịch, huống hồ nhận là bạn bè với Mã như thế này, hắn thật sự không thể chịu nổi cảnh mất mặt. Về sau ra chút tiền mời Mã đi uống rượu là được.
Phích Lịch hét lên "Song Long Thủy Thủy" lao lên không trung tấn công Mã. Mã vội vàng giậm hai chân nhanh chóng chiến đấu. Phích Lịch biết một chiêu Đả Cẩu Bổng Pháp và một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, Mã biết năm chiêu Phong Thần Cước, đều là tuyệt học không trọn vẹn. Mặc dù chiêu thức của Mã nhiều hơn nhưng cấp bậc thấp hơn mười cấp. Hai người giao đấu, Mã liên tục bị đẩy lui. Nhưng về cước pháp né tránh thì Mã hơn một bậc.
Võ công hai người sắc bén hiếm thấy, là cao thủ nhất đẳng, người xem chắc chắn không ít. Đang hỗn chiến thì hai cô gái Ma giáo giống hệt nhau la lên: "Thương Tâm ca ca để muội giúp!". Hai chị em sinh đôi tay không ra chưởng, vừa là biết là võ công trung cấp Âm Sơn chưởng của Ma giáo, chưởng lực đánh vào đâu thì nơi đó lập tức lạnh buốt.
Lúc này Phích Lịch không chống nổi, quay đầu nhìn Pháo Thiên Minh một cái nhưng không nói gì, lập tức tập trung đối phó. Pháo Thiên Minh thật sự không tiện ra tay, giờ cũng không thể lên tiếng, nếu không Mã sẽ tưởng hắn là kẻ thù mà "Pê-Ka" luôn cả mình. Nhưng tình hình càng lúc càng tồi tệ, đành phải lên tiếng: "Tất cả đều hiểu lầm, mọi người dừng tay!"
Mã giật mình, chỉ Pháo Thiên Minh mắng: "Hóa ra là ngươi tên... á!" Mã mất tập trung, bị Phích Lịch đánh trúng vai, Phích Lịch giận dữ: "Chử Trà, ngươi không chút khí khái đàn ông, hắn vừa cướp vợ vừa chửi ngươi, sao còn không ra tay?"
Người xung quanh nghe rõ, ra là vợ của thằng nhóc này bị tên kia cướp đi, rồi mới nhờ huynh đệ ra mặt, còn mình thì làm con rùa rụt cổ. Đám đông la lên: "Đàn ông vô dụng!" "Đàn ông bất lực!" "Không ra gì!"
Pháo Thiên Minh cũng tức giận, không nói hai lời rút kiếm xông tới hai tỷ muội song sinh. Mã không dám đánh, đuối lý mà. Hai tỷ muội song sinh đều đeo quyền sáo, tám luồng chưởng phong xoáy vòng, phá tan sáu luồng kiếm quang của Pháo Thiên Minh. Quả thật là vô dụng, Pháo Thiên Minh thầm kết luận.