- Đang hỏi ngươi đấy? Tại sao dép của Như Nguyệt tỷ lại bị ngươi mang?
Hướng Lâm nói.
Tuy mùa hè nóng, bất quá trong phòng mở điều hòa a, nhưng Thạch Trung Ngọc vẫn đầu đầy mồ hôi, vấn đề này thật sự là khó trả lời, chột dạ nhìn thoáng qua bên giường.
- Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhanh trả lời.
Hướng Lâm dường như nghĩ tới điều gì, lui về sau một bước:
- Sáng sớm ngươi liền khi dễ tỷ tỷ của ta, có phải ngươi thừa dịp chúng ta trở về phòng, làm cái gì với Như Nguyệt tỷ hay không? Nhất định là buổi tối để cho ngươi kêu Như Nguyệt tỷ ăn cơm, ngươi thấy được cái gì không nên thấy, sau đó liền nổi tâm niệm bất chính.
- Ta không thể không thừa nhận, trí tưởng tượng của ngươi thật sự quá phong phú, ta là hảo hài tử. Thời điểm các ngươi trở về phòng, ta đi nhà vệ sinh, ta làm ướt dép, chứng kiến đôi dép này, cho nên lấy dùng. Ta cũng không biết dép này là của Cơ Như Nguyệt, không tin ngươi có thể đi phòng vệ sinh nhìn, dép ta đang ở đó.
Thạch Trung Ngọc mặt không đỏ tim không đập hoàn thành lời nói dối này, nhất là thời điểm hắn nói mình là một hảo hài tử, một chút cũng không e lệ.
Cơ Như Nguyệt dưới sàng cùng Tuyết Sương Yên ở trong tủ quần áo sắc mặt đỏ bừng, dĩ nhiên là Thạch Trung Ngọc đi gọi các nàng ăn cơm tối, đó không phải đều bị hắn thấy được? Nhất là Cơ Như Nguyệt, sắc mặt đỏ bừng, sớm biết sẽ không mặc váy ngủ khêu gợi như vậy, Hướng Lâm cũng thật là, làm sao có thể cho một nam nhân đi gọi các nàng chứ?
Hướng Lâm nghi ngờ nhìn hắn:
- Quên đi, tin ngươi một lần.
Hướng Lâm nhặt thần thư lên, mới vừa rồi nàng cũng có chút hiếu kỳ, quyển sách trên mặt đất kia là sách gì, bởi vì tên sách nằm sát mặt đất, nàng chỉ có thể nhìn được một mặt bìa màu xanh nhạt mà thôi, Thạch Trung Ngọc vội vã ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.
Hướng Lâm lật xem một lượt, nhất thời sắc mặt đỏ bừng:
- Ngươi làm sao có thể xem loại sách này?
- Người nào quy định nam nhân không thể xem tiểu thuyết ngôn tình?
Thạch Trung Ngọc bất mãn nói.
Tiểu thuyết ngôn tình? Cơ Như Nguyệt sửng sốt, một quyển tiểu thuyết ngôn tình mà thôi, giấu cái gì? Chẳng lẽ xấu hổ, sợ ta chê cười hắn? Cơ Như Nguyệt cười khổ, tiểu thuyết ngôn tình chết tiệt, ta hận ngươi, ngươi để cho ta mất đi nụ hôn đầu tiên.
Cơ Như Nguyệt tai nghe là giả, nhưng Hướng Lâm mắt thấy mới là thật a, đã thấy nội dung dâm uế bên trong, tùy tiện lật xem một tờ vừa lúc chính là đoạn Phan Kim Liên cởi quần áo câu dẫn Võ Tòng.
Hướng Lâm chỉ cảm thấy quyển sách trên tay có chút phỏng tay, không muốn tiếp tục tham thảo bản “tiểu thuyết ngôn tình” này, vội vàng trả lại cho Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc tiếp nhận tiểu thuyết ngôn tình, bỏ lại trong túi xách.
- Thật đúng là không nhìn ra, thì ra ngươi chính là cao thủ.
Hướng Lâm cũng ngồi xuống trên ghế mà lúc trước Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt ngồi.
- Cao thủ gì?
Thạch Trung Ngọc có chút buồn bực hỏi, lẽ nào đọc loại tiểu thuyết ngôn tình này là cao thủ?
- Du hí a.
Hướng Lâm nói:
- Ngươi nói ngươi ở trên bảng xếp hạng game thủ mới hơn ba mươi vạn, ai tin a, ngươi nhất định là một cao thủ, muốn giả heo ăn thịt hổ, không nói cho chúng ta thực lực của ngươi, cho nên ngươi nói ngươi quên mất tài khoản, đúng hay không?
- Không phải, ngươi nghĩ sai rồi, ta hầu như không chơi du hí, ngày hôm nay chẳng qua là vận khí tốt, ngươi xem, hôm nay ta không phải mới vừa vào du hí liền chết sao?
Thạch Trung Ngọc giải thích.
Hướng Lâm không chút tin tưởng, còn tưởng Thạch Trung Ngọc đang tiếp tục trang:
- Kia bất quá là ngươi che giấu, ngươi cố ý làm bộ cực kỳ cải bắp tới che đậy chúng ta, thế nhưng sau đó, ngươi si mê trò chơi này, cho nên không thể khống chế được mình, đẳng cấp mới có thể trở nên cao như vậy.
Đầu năm nay nói thật cũng không ai tin, thế cuộc thay đổi a!
- Được rồi, ngươi thích nghĩ như thế nào, thì nghĩ như thế đó a! Nhanh về ngủ đi.
Thạch Trung Ngọc nói, trong phòng còn giấu hai cô nương, Thạch Trung Ngọc không có tâm tình cùng Hướng Lâm dây dưa.
- Đuổi ta đi gấp như vậy, ngươi muốn làm gì?
Hướng Lâm hỏi.
Thạch Trung Ngọc làm bộ rất mệt:
- Đã hơn mười hai giờ, ngươi không ngủ, ta còn muốn ngủ a, đi nhanh đi, không đi nữa, ngươi liền lưu lại ngủ với ta.
- Hanh, lá gan của ngươi còn ghê gớm thật, lại dám đùa giỡn bản tiểu thư, có tin bản tiểu thư để cho ngươi thất nghiệp hay không?
- Vậy ngươi đến tột cùng muốn như thế nào, tới tìm ta là vì hỏi ta có phải cao thủ hay không?
Hướng Lâm nói:
- Cái kia, ngươi có thể dạy ta chơi không? Cấp bậc của ta thấp như vậy, tuy các nàng sẽ không nói gì, thế nhưng ta không muốn cản trở.
Tiểu cô nương một lòng một ý muốn tăng lên thực lực của mình, không tiếc khẩn cầu Thạch Trung Ngọc hỗ trợ, đáng tiếc tên hỗn đản Thạch Trung Ngọc này, căn bản không để ý tới tâm tình của nàng:
- Ta đã nói, ta căn bản không phải cao thủ gì.
Hướng Lâm không phục nói:
- Vậy sao đẳng cấp của ngươi có thể cao như vậy? Ta ở trong diễn đàn tìm hiểu qua, hiện tại đẳng cấp cao nhất mới cấp 9 mà thôi, ngươi so với bọn hắn chỉ thấp hơn một cấp, nhất định có bí quyết gì, Tuyết Nhi tỷ tỷ cùng Như Nguyệt tỷ kỹ thuật giỏi, nhưng lại không hiểu dạy ta thế nào, ngươi giúp ta một chút đi.
Nhìn vẻ mặt Hướng Lâm thành khẩn, Thạch Trung Ngọc thở dài:
- Vậy ngươi về sau vào buổi tối, không có việc gì đi vùng ngoại thành một chút, tìm người đánh lộn, đánh nhiều mấy lần, sẽ biết làm sao đánh người, làm sao tránh né người khác công kích. Ta chính là dựa vào kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm mới chiến vô bất thắng.
Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt đều sắp tức giận nổ, cư nhiên dạy Hướng Lâm đi đánh lộn? Bất quá suy nghĩ một chút, đều quyết định tạm thời không ra ngoài, đợi ngày mai cẩn thận suy nghĩ lại làm sao dạy Hướng Lâm chơi game, tuyệt đối không thể tin Thạch Trung Ngọc hồ ngôn loạn ngữ.
Hướng Lâm đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn nghe Thạch Trung Ngọc nói, đi tìm người đánh lộn, tuy tiểu cô nương có chút tùy hứng, nhưng loại chuyện đánh người như vậy vẫn không làm được.
Lăng lăng nhìn Thạch Trung Ngọc, lúc này cửa lại vang lên.
- Nguy rồi, có người tới, ta trốn trước.
Hướng Lâm khẩn trương nói.
Thấy Hướng Lâm muốn chạy, Thạch Trung Ngọc vội vàng kéo nàng:
- Ngươi tránh cái gì, sợ cái gì, không phải là tỷ tỷ ngươi tới sao.
Trong phòng đã không có địa phương có thể để Hướng Lâm ẩn núp, nếu như Hướng Lâm trốn, vậy sẽ đụng đầu Tuyết Sương Yên hoặc Cơ Như Nguyệt.
Hướng Lâm tinh quái lập tức tóm lấy lỗ thủng trong lời nói của Thạch Trung Ngọc:
- Làm sao ngươi biết tới là chị của ta? Chẳng lẽ ngươi đã sớm cùng nàng hẹn?
- Dĩ nhiên không phải, ngươi xưng hô mọi người đều là tỷ tỷ, trong biệt thự trừ ngươi ta, chỉ có ba nữ nhân, phía ngoài bất kể là ai, đều là tỷ tỷ của ngươi a.
Thạch Trung Ngọc có chút bội phục mình, cư nhiên có thể lâm thời ứng biến tốt như vậy, nhưng trong lòng thì nói: Tuyết Sương Yên và Cơ Như Nguyệt đều ở trong phòng ta, phía ngoài không phải tỷ tỷ ngươi còn có thể là ai.
- Kỳ quái, ngươi làm sao không có chút khẩn trương nào nhỉ? Lẽ nào ngươi không sợ có người đi vào, bị hiểu lầm?
Hướng Lâm hỏi.
- Ta quen rồi.
Thạch Trung Ngọc nói, nhưng nhìn đến ánh mắt quái dị của Hướng Lâm, ngay lập tức kịp phản ứng mình nói sai, vội vã đổi giọng:
- Không phải, cái kia, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta không hề làm gì cả, không cần lo lắng người khác hiểu lầm?
- Không được, ta vẫn muốn giấu, ngươi không sợ bị hiểu lầm, nhưng ta sợ!