Nghe được trong tủ quần áo phát ra thanh âm, Hướng Lam quả nhiên bị hấp dẫn, nghi ngờ nhìn tủ áo một chút, sau đó dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc thầm than: mấy nha đầu các ngươi, hơn nửa đêm hại ta chưa đủ thảm sao, mắt thấy sự tình lập tức có thể giải quyết, lại cho ta ngột ngạt.
- Có thể là con chuột gì gì đó!!
Thạch Trung Ngọc nói.
Hướng Lam lườm hắn một cái:
- Không thể nào? Trong biệt thự này, chúng ta không thường xuyên quét tước, thật khả năng có chuột. Nhanh đi xem, bên trong là vật gì, nếu như là chuột, gián gì đó, ngay lập tức tiêu diệt a.
- Được rồi, con chuột sống cũng không dễ dàng, hà tất tàn nhẫn như vậy, hơn nữa, con chuột ở trong phòng của ta, không ở trong phòng của ngươi, ngươi sợ cái gì?
Thạch Trung Ngọc nói.
- Chỉ là con chuột mà thôi, vẫn là giết nó a! Nếu như nó chạy ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Hướng Lam bất mãn nói.
- Phật nói: Chúng Sinh Bình Đẳng, con chuột cũng là một sinh mệnh, nhân loại chúng ta không có quyền lợi gạt bỏ bất luận một sinh mạng nào.
Hướng Lam trừng hắn một cái:
- Ngươi làm sao dài dòng như thế, sợ?
- Ta đương nhiên không sợ.
Ở trước mặt nữ nhân, Thạch Trung Ngọc đương nhiên sẽ không thừa nhận sợ cái gì, huống hồ hắn thực không sợ chuột, nhưng trong tủ quần áo là Tuyết Sương Yên a, cũng không phải con chuột gì, chỉ có thể nói:
- Vậy ngươi đi phòng khách trước chờ ta, ta lập tức liền đến.
- Không có việc gì, ta ở đây chờ ngươi.
Móa, Hướng Lam thật sự là quá cho mặt mũi, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới tủ áo.
Trong tủ treo quần áo có chuột hay không, Tuyết Sương Yên căn bản không biết, bởi vì nơi này đen kịt, nữ hài trên cơ bản đều sẽ sợ chuột, mặc dù Tuyết Sương Yên là băng sương mỹ nhân cũng không ngoại lệ, lúc đầu chỉ khẩn trương, sợ bị phát hiện, hiện tại bị Hướng Lam nói làm cho lông mao dựng đứng, rất sợ nhảy ra con chuột hoặc con gián gì.
Thạch Trung Ngọc mở tủ quần áo ra một cái khe, thấy Tuyết Sương Yên giấu ở nửa bên phải, cho nên mở nửa bên trái, sau đó thật nhanh đưa tay về phía bên phải.
Hành động này dọa Tuyết Sương Yên hoảng sợ, còn tưởng rằng Thạch Trung Ngọc muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, trong lòng tức giận, thầm nghĩ nếu như Thạch Trung Ngọc thực dám sờ mình, cùng lắm thì liều mạng không muốn mặt đi ra, ngược lại lấy Cơ Như Nguyệt thông minh, tám phần mười đã đoán được mình trốn ở chỗ này.
Nhưng tay của Thạch Trung Ngọc không có như Tuyết Sương Yên tưởng tượng sờ về phía mình, mà sờ ở trên kệ áo, chỉ thấy một tay Thạch Trung Ngọc dùng lực, ngạnh sinh làm gảy móc áo, sau đó giơ móc áo với Hướng Lam nói:
- Không có con chuột, chẳng qua là móc áo đứt mà thôi.
Tuyết Sương Yên cũng muốn đỏ mặt thay Thạch Trung Ngọc, thanh âm giá áo gảy có thể sánh bằng mình phát ra lớn tiếng như vậy, lẽ nào hắn coi Hướng Lam là kẻ ngu si sao?
Hướng Lam quả nhiên nể tình, đi thẳng tới trước mặt Thạch Trung Ngọc, đoạt lấy móc áo đã bị Thạch Trung Ngọc phá hư nói:
- Cái này rõ ràng là vừa mới bị bẻ gãy, hơn nữa còn hết sức rõ ràng bị người phá hư.
Hướng Lam một cước giẫm ở trên chân Thạch Trung Ngọc:
- Không dám bắt chuột thì cứ nói thẳng, giả trang cái gì, thật là... Di! Cái dép này không phải của Như Nguyệt tỷ sao? Tại sao ngươi lại mang?
Thạch Trung Ngọc chỉ phải dùng lý do cũ nói một lần, chỉ tiếc Hướng Lam không có dễ gạt như Hướng Lâm:
- Ta vừa mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, căn bản không có dép gì, mau nói, Như Nguyệt tỷ ở đâu?
Thạch Trung Ngọc ấp úng nói không ra lời, Hướng Lam kéo một cánh cửa khác ra:
- Như Nguyệt tỷ... Tuyết Nhi tỷ tỷ? Tại sao là ngươi?
Hướng Lam đã sớm cảm thấy tủ áo này có vấn đề, con chuột gì gì đó, chẳng qua là tương kế tựu kế, khi phát hiện dép dưới chân Thạch Trung Ngọc là của Cơ Như Nguyệt, ngay lập tức liên tưởng đến Thạch Trung Ngọc bắt cóc Cơ Như Nguyệt, giấu nàng ở trong tủ quần áo.
Phát hiện là Tuyết Sương Yên, không khỏi sửng sốt một chút, lẽ nào ba người đều bị Thạch Trung Ngọc bắt cóc, nhưng khi nhìn trên người Tuyết Nhi tỷ tỷ không có bị sợi dây buộc, miệng cũng không dán băng dính, điều này làm cho Hướng Lam buồn bực, không biết là chuyện gì.
Nếu bị phát hiện, Tuyết Sương Yên chỉ có thể đi ra, trên mặt có chút xấu hổ.
Tuyết Sương Yên cũng là nữ tử trọng tình trọng nghĩa, sắp chết cũng muốn kéo hai cái chịu tội thay, có nạn cùng chịu nha.
Tuyết Sương Yên vén chăn lên, Hướng Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, miệng lớn hô hấp không khí mới mẻ, sau đó lại gõ gõ ván giường:
- Như Nguyệt tỷ, ngươi cũng ra đi, dưới sàng bẩn lắm.
Cơ Như Nguyệt cũng vẻ mặt lúng túng từ dưới giường bò ra, ngay lập tức ném dép của Thạch Trung Ngọc cho hắn, đổi về dép màu hồng của nàng.
Hướng Lam cười khổ nhìn các nàng:
- Các ngươi chơi ta à, hại ta lo lắng vô ích nửa ngày.
Thấy ba nữ nhân kia đều là vẻ mặt lúng túng không biết muốn nói như thế nào, Hướng Lam chỉ phải đưa mắt đặt ở trên người Thạch Trung Ngọc.
Đi làm chính là số khổ, ánh mắt của Hướng Lam rất rõ ràng nói cho Thạch Trung Ngọc: Tiểu tử, ngươi thành thật nói rõ đây là chuyện gì xảy ra, bằng không ngươi thì xong đời.
Thạch Trung Ngọc chỉ có thể đầu đuôi kể sự tình một lần, đương nhiên, ở dưới ánh mắt uy hiếp của Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc cực kỳ lý trí không có nói hắn cùng Cơ Như Nguyệt phát sinh mập mờ, bất quá Tuyết Sương Yên là người biết rõ tình hình.
Chứng kiến Tuyết Sương Yên thường thường bay tới ánh mắt mập mờ, sắc mặt Cơ Như Nguyệt đỏ lên, ánh mắt nhìn Thạch Trung Ngọc cũng càng ngày càng nghiêm khắc, Thạch Trung Ngọc cười khổ, chuyện này là sao, chạy tới phòng ta, lại chủ động “hôn” hắn, còn phải bị uy hiếp.
Sự tình rõ ràng, cũng không có chuyện gì, trong lòng Hướng Lâm thở dài một hơi, một là bởi vì không cần lo lắng an nguy của ba người, một nguyên nhân khác là, trước kia nàng cũng muốn đến tìm Thạch Trung Ngọc hỏi hắn vì sao lợi hại như vậy, nhưng một người không có ý tứ, cho nên đi tìm muội muội Hướng Lâm, dự định cùng đi, sau đó phát hiện 3 nữ hài đều không thấy.
- Được rồi, nếu mọi người đã giải thích rõ ràng, vậy trở về phòng của mình a! Bị các ngươi lăn qua lăn lại, đã hai giờ rồi, ngày mai còn phải đi làm đây.
Thạch Trung Ngọc nói.
Tuyết Sương Yên da mặt nhất mỏng vội vàng đi ra khỏi phòng Thạch Trung Ngọc, Cơ Như Nguyệt theo sát phía sau, hiện tại nàng có chút không biết làm sao đối mặt Thạch Trung Ngọc.
Hướng Lam cùng Hướng Lâm cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi ra.
Thạch Trung Ngọc thở phào, nằm lại trên giường, hồi tưởng chuyện đã xảy ra tối hôm nay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.