Thạch Trung Ngọc không khỏi lệ rơi đầy mặt, trong khu biệt thự này đều là người nào a, vừa mới gặp phải một đại thúc đánh dã chiến, cùng mình xưng huynh gọi đệ, hiện tại lại gặp một tiểu cô nương hung hãn cùng mình tuổi tác chênh lệch không đến tám tuổi gọi đại thúc, lẽ nào ta thực nhìn già như vậy sao? Ta mới 23 tuổi mà thôi.
Thạch Trung Ngọc cũng không dám cùng Dương Tử nói thêm nữa, rất sợ nàng lại nói lời nói hung hãn gì.
Ấn chuông biệt thự của Tuyết Sương Yên, rất nhanh, Cơ Như Nguyệt mở cửa, nhìn thấy Thạch Trung Ngọc, ngay lập tức hỏi.
- Ngươi làm sao hiện tại mới về? Lão gia hỏa Từ Kiệt kia không làm gì ngươi chứ?
Thạch Trung Ngọc còn chưa lên tiếng, Dương Tử liền đẩy Thạch Trung Ngọc ra:
- Ngươi tránh ra một chút.
- Như Nguyệt tỷ, tại sao người này ở đây? Hắn cũng không phải người tốt gì, các ngươi phải chú ý một chút a.
Dương Tử nói.
Thạch Trung Ngọc bi kịch, ta làm sao lại không phải người tốt?
Cơ Như Nguyệt dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Thạch Trung Ngọc, lẽ nào hắn làm gì với Dương Tử? Không đến mức a! Thế nhưng nghĩ đến sự tình hắn sờ ngực mình, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, Thạch Trung Ngọc cùng Dương Tử đi vào nhà.
Sau khi Tuyết Sương Yên trở về cũng không có ngủ, Hướng Lâm và Hướng Lam cũng đi ra, các nàng rốt cục cũng thành công chen vào trăm người đứng đầu, đi ra ăn bữa khuya, phát hiện Tuyết Sương Yên, Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc đều biến mất, bởi vì sự tình lần trước, cũng không quá lưu ý, thẳng đến các nàng kiểm tra cẩn thận từng gian phòng, cũng không có phát hiện ba người kia, lúc này mới khẩn trương.
Rất nhanh, Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên đều đỏ mặt trở về, Hướng Lâm bát quái lập tức hỏi nguyên nhân, Cơ Như Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói tình hình thực tế, chỉ bỏ qua sự tình mình bị sờ ngực, mà Tuyết Sương Yên bị sờ ngực, nàng cũng không biết.
Mấy nữ hài đang ở trong phòng xem ti vi, chờ Thạch Trung Ngọc trở về.
Thật vất vả trở về, Cơ Như Nguyệt đi mở cửa, đương nhiên các nàng cũng vểnh tai nghe được quá trình nói chuyện.
Thạch Trung Ngọc đi tới phòng khách, Hướng Lâm lại hỏi:
- Ngươi sẽ không làm gì với Dương Tử chứ?
Tuyết Sương Yên do dự một chút, nói một câu làm cho Thạch Trung Ngọc hộc máu:
- Dương Tử còn nhỏ, ngươi không nên xằng bậy với người ta.
Thạch Trung Ngọc cười khổ, lẽ nào ta thực không giống người tốt như thế sao? Không thể làm gì khác hơn là giải thích một chút:
- Ta chỉ là lúc trở lại, không biết nhà nào, nhấn chuông nhầm mà thôi.
- Cắt.
Dương Tử bĩu môi:
- Mới vừa rồi còn nói ta tự an ủi.
Thạch Trung Ngọc mặt đầy mồ hôi, chuyện này là sao, chứng kiến ánh mắt bốn nữ hài nhìn mình trở nên băng lãnh, Thạch Trung Ngọc vội vàng giải thích:
- Đừng nghe nha đầu kia nói lung tung, nàng nói nàng gọi Dương Tử, ta nghe không rõ, còn tưởng rằng là dương tử, liền hỏi nàng một câu, có phải người Nhật Bản hay không, sau đó nàng nói tùm lum lên...
Trải qua Thạch Trung Ngọc giải thích, mấy nữ nhân rốt cục buông tha Thạch Trung Ngọc, bất quá Dương Tử cũng có chút quá đáng a! Tuy các nàng cũng biết nha đầu Dương Tử kia thường thường nói bậy, cùng những nữ hài như mình nói một chút ngược lại không có gì quan trọng, nhưng cùng nam nhân nói như vậy, liền có chút không thích hợp?
Cùng mấy nữ hài hàn huyên một hồi, Thạch Trung Ngọc có chút không chống nổi, mí mắt đánh nhau, đi trở về ngủ rồi.
Ngủ một giấc tỉnh lại, đã hai giờ chiều, Thạch Trung Ngọc rời giường, mấy nữ hài cũng không ở trong phòng khách, đoán chừng là còn đang ngủ! Dương Tử phỏng chừng cũng trở về, sắc mặt Thạch Trung Ngọc phát khổ, lật nhà bếp ba lần, đồ ăn thừa cơm thừa gì cũng không tìm được.
Thuốc cũng hết, ai! Trong cuộc sống thống khổ lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tìm trang giấy, cùng một lon trà còn chưa mở bao.
Lấy ra một ít lá trà, cuốn lại, chấp nhận hút cái này đi.
Mùi vị quá kém, bất quá so với quất lá cây thì tốt hơn nhiều lắm. Nghe nói có chút ngưu nhân thời điểm không có thuốc hút, dĩ nhiên có thể cường hãn đến hút vụn gỗ.
Mở ti vi, đang chiếu phim hoạt hình Ultraman.
Ultraman Tập 1, Thạch Trung Ngọc không khỏi ai thán, đầu năm nay, áp lực lớn a, ngay cả Ultraman cũng hư hỏng, dĩ nhiên cùng quái thú dỡ nhà chơi, còn buồn bực là, Ultraman này không có kế thừa phẩm chất tốt đẹp của các tiền bối đi bảo hộ phòng ở còn chưa tính, ngược lại dưỡng thành tập quán bất lương của các Ultraman trước, đèn đỏ không sáng, quái thú bất tử.
Quên đi, coi như ôn lại tuổi thơ.
Xem hai tập, Tuyết Sương Yên rốt cục rời giường, chứng kiến Thạch Trung Ngọc xem Ultraman, không khỏi buột miệng cười.
Thạch Trung Ngọc nghe được tiếng cười, nhìn lại, nhìn thấy Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc giống như nhìn thấy thân nhân, tiến lên nắm tay Tuyết Sương Yên thật chặc.
Tuyết Sương Yên xấu hổ cúi đầu, hai ngày này cùng Thạch Trung Ngọc xảy ra không ít sự tình mập mờ, đang do dự có muốn an bài hắn đến địa phương khác hay không, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên ban ngày ban mặt, liền dám cầm tay mình.
- Đói chết ta, Tiểu Tuyết, giúp ta làm ít đồ ăn đi.
Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc đau khổ nói.
À? Tuyết Sương Yên không nghĩ tới Thạch Trung Ngọc là đói điên rồi mới nắm tay mình, hiểu lầm ý của hắn, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, đồng thời hung hăng đạp hắn một cước:
- Chính mình đi kiếm, đừng tới phiền ta.
Tuyết Sương Yên đỏ mặt lại chạy lên lầu, bỗng nhiên ngửi được mùi vị gì, có chút khét, không giống như là thuốc lá bình thường Thạch Trung Ngọc hút:
- Ngươi đốt cái gì vậy?
- Không có thuốc, ta lại không có tiền mua, cho nên cuốn chút lá trà rút.
Thạch Trung Ngọc ngượng ngùng nói.
Tuyết Sương Yên chứng kiến lon trà trên bàn, hung hăng trợn mắt nhìn Thạch Trung Ngọc:
- Ngươi biết, ngươi cuốn lá trà kia giá trị hơn hai vạn không? Ta cũng không cam lòng mở, ngươi ngược lại tốt, cầm làm thuốc hút.
Cái này Thạch Trung Ngọc thực sự ngượng ngùng, hắn thực không nghĩ tới một lon trà nho nhỏ giá trị hơn hai vạn.
- Vậy chờ ta có tiền, ta bồi ngươi một lon.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Quên đi, trà sớm muộn gì cũng phải cần ra uống, coi như là ngươi uống một ít đi.
Tuyết Sương Yên lại lấy ra 100 đồng nói:
- Đây là tiền lương trước dự chi cho ngươi, ngươi cầm đi mua thuốc! Đừng tai họa lá trà của ta.
Thạch Trung Ngọc cầm tiền, mạnh mẽ ôm Tuyết Sương Yên hôn một cái:
- Tiểu Tuyết, ta yêu ngươi chết mất.
Nói xong Thạch Trung Ngọc liền chạy ra ngoài, chỉ để lại Tuyết Sương Yên đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ra khỏi biệt thự, Thạch Trung Ngọc nhìn 100 tệ trong tay mình, không biết vì sao, dường như có một loại cảm giác biến thành tiểu bạch kiểm.
Một lát sau, Thạch Trung Ngọc ngậm thuốc lá trở về, mấy nữ hài cũng rời giường, mới vừa chuẩn bị xong thức ăn.
Thạch Trung Ngọc dập tắt tàn thuốc trong miệng cùng các cô nương ăn cơm.
Trên bàn cơm không có lời gì, ăn xong rồi trở về phòng của mình, hôm nay thời gian trò chơi còn chưa dùng hết, không thể lãng phí.