- Dựa vào cái gì mỗi lần đều là ta, mấy tên khốn kiếp các ngươi, ta hận các ngươi.
Tiểu Mục Sư Hướng Lâm từ trong tiệm thuốc đi ra, nhỏ giọng thì thầm.
Vì hiệu suất luyện cấp, đám người Thạch Trung Ngọc vẫn dùng kỹ năng giết quái, hết lam dược, trực tiếp ăn dược, căn bản không tồn tại sự tình đả tọa, chậm rãi chờ thể lực hồi phục.
Hiện tại nào có người xa xỉ như vậy, người chơi bình thường đều chỉ mua một ít hồng dược, giữ lại bảo mệnh dùng, căn bản không có mua lam dược, tuy giết quái sẽ rơi xuống một ít tiền trò chơi, nhưng cũng là có tỉ lệ rơi đồ, hơn nữa tiền cũng không phải rất nhiều, vẫn dùng kỹ năng mà nói, nhất định là thu không đủ chi.
Đám người Cơ Như Nguyệt vẫn có quyết đoán, hiện tại bán đi 300 kim tệ của Thạch Trung Ngọc, sẽ được hơn ba vạn Nhân Dân Tệ, nhưng các nàng lại không chút do dự đầu tư ở trong game, cho rằng cấp bậc cao hơn mới có thu hoạch cao hơn.
Những người này kỹ thuật đều rất tốt, hầu như chưa dùng tới Mục Sư, cho nên mỗi lần hết lam, đều là Hướng Lâm đi mua.
Hướng Lâm sắp buồn bực chết, sớm biết như vậy, trước đây còn không bằng luyện cái chức nghiệp công kích.
Tuy Hướng Lâm luôn oán giận, bất quá nàng cũng biết, hiện tại chỉ là du hí sơ kỳ, không quá khó khăn, người kỹ thuật giỏi chưa dùng tới Mục Sư là rất bình thường, nhưng đến hậu kỳ, vào phó bản, đàn quái luyện cấp… thiếu Mục Sư là vạn vạn không được.
Hướng Lâm thật vất vả cõng dược tề trở vê, đang chờ được khen đâu, Cơ Như Nguyệt nói để cho nàng kém chút buồn bực chết.
- Lâm Lâm, thời gian chênh lệch không nhiều lắm, ngươi đi chuẩn bị cơm tối đi.
Cơ Như Nguyệt nói.
- Ta hận các ngươi.
Hướng Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó ly khai du hí.
Tuyết Sương Yên đi vòng qua phía sau Đại Tân Khắc, đang chuẩn bị đâm sau lưng, đột nhiên một kỹ năng bay về phía nàng, sợ đến vội vã né tránh, sau khi tránh thoát đi mới phát hiện, thì ra đó là đâm thủng của Thạch Trung Ngọc, sau khi người chơi tổ đội, công kích lẫn nhau cũng sẽ không mất máu.
Tuyết Sương Yên liếc mắt:
- Ngươi có bệnh sao, giết một tiểu quái, ngươi còn dùng kỹ năng quần công, có tiền cũng không thể lãng phí như vậy a.
- Ừm, Tiểu Tuyết nói đúng.
Cơ Như Nguyệt phụ họa:
- Phạt ngươi buổi tối hôm nay không cho phép ăn cơm chiều.
Thạch Trung Ngọc lộ ra biểu tình tội nghiệp:
- Mới vừa rồi ta giết chết nó là có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp hồng cùng lam đều sẽ tự động tràn đầy, không dùng mới gọi lãng phí.
Lúc này các cô nương mới phát hiện, Thạch Trung Ngọc đã lên tới cấp 12, không khỏi ước ao, nhìn kinh nghiệm của mình, mới đến phân nửa, ngậm miệng không nói, dành thời gian thăng cấp, tốt xấu mình cũng là lão bản, làm sao có thể để nhân viên như Thạch Trung Ngọc vẫn bảo trì vượt lên đầu?
Các nàng cũng không suy nghĩ, mọi người tổ đội, nỗ lực như thế nào đi nữa, kinh nghiệm của mọi người cũng sẽ chia đều, có ích lợi gì?
Thạch Trung Ngọc cùng những tiểu nữu này chung một chỗ, cũng không dám lười biếng, thấy các cô nương hạ thủ mạnh hơn trước đó, cũng chỉ có thể gia tăng kình lực theo.
Lại tăng thêm 5 điểm lực lượng, lực công kích của Thạch Trung Ngọc trở nên cao hơn, mặc dù không đặc biệt rõ ràng, nhưng giết quái quả thực nhanh hơn một chút.
Một lát sau, Thạch Trung Ngọc nghe gợi ý của hệ thống, trong hiện thực có người hô hoán, biết Hướng Lâm đã làm xong cơm tối, cùng ba mỹ nữ nói một tiếng, mấy người dồn dập ly khai du hí.
Chỉ là thời điểm Thạch Trung Ngọc rời trò chơi, phát hiện ở trong phòng mình không phải Hướng Lâm, mà là Dương Tử.
Thấy Thạch Trung Ngọc mở to hai mắt nhìn mình, Dương Tử ha hả nở nụ cười, sau đó cúi người xuống, tới gần Thạch Trung Ngọc, làm bộ cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ta đã nói cho Lâm Lâm tỷ, ngươi phi lễ ta, ngươi nhất định phải chết.
Từ góc độ của Thạch Trung Ngọc, vừa lúc có thể chứng kiến trong cổ áo của Dương Tử lộ ra cảnh xuân, tiểu cô nương mới trưởng thành đã có chút quy mô, nụ hoa màu hồng đỏ thắm câu dẫn tròng mắt của Thạch Trung Ngọc.
Dương Tử thấy Thạch Trung Ngọc nửa ngày không nói lời nào, nhìn trừng trừng mình, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, dĩ nhiên...
- Sắc lang đại thúc.
Dương Tử hừ một tiếng, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc sờ mũi của mình, cười khổ một cái, mình gần đây có phải quá gia súc rồi hay không hả? Ngay cả một tiểu cô nương cũng không buông tha?
Khăn tắm bị đỡ lấy một cái lều nhỏ, ai! Làm sao có thể dễ dàng lên như vậy? Đáng tiếc, Tuyết Sương Yên đã trở mặt, nếu không... Có thể phát tiết một chút.
Mãi mới chờ đến lúc đến tiểu huynh đệ yên tĩnh, lúc này mới đi tới phòng khách.
Các nữ hài đều đã đến phòng khách, nhìn thấy Thạch Trung Ngọc ở trần, hạ thân quấn cái khăn tắm đi ra, hơi kinh ngạc, tuy những cô nương này cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Thạch Trung Ngọc ở trần, nhưng như vậy cùng nhau ăn cơm, vẫn sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhất là Hướng Lam, Thạch Trung Ngọc quấn chính là khăn tắm của nàng, cái khăn tắm hơi nhỏ, nữ hài bao lấy, sẽ từ bộ ngực tới giữa đùi, thời điểm trong nhà chỉ có mấy nữ hài, này cũng không sao cả, ở truồng cũng không ai nói cái gì.
Nhưng sau khi Thạch Trung Ngọc đến, tắm rửa xong mặc cái này có chút không thích hợp, cho nên Hướng Lam không đi động tới, ai biết Thạch Trung Ngọc mặc nó đi ra? Hơn nữa không biết Thạch Trung Ngọc có phải giống như nàng, sau khi tắm xong, bên trong không thích mặc đồ lót hay không?
Nghĩ đến khăn tắm mềm mại đã từng bao vây thân thể xích lõa của mình, hiện tại đang bị một nam nhân quấn nửa người dưới, sắc mặt nhất thời đỏ bừng.
- Như Nguyệt tỷ, ngày hôm nay sắc lang đại thúc đùa bỡn ta.
Dương Tử thấy Thạch Trung Ngọc đã ngồi xuống, lập tức cáo trạng Cơ Như Nguyệt.
Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, nhất là Tuyết Sương Yên, ánh mắt nhìn Thạch Trung Ngọc tràn đầy phức tạp.
Trên ót Thạch Trung Ngọc sinh ra mấy cây hắc tuyến, tại sao có thể có Tiểu La Lỵ cực phẩm như thế? Nếu như bây giờ đám người Cơ Như Nguyệt nhìn Dương Tử, sẽ phát hiện trong ánh mắt nàng tràn đầy giảo hoạt.
- Buổi trưa hôm nay, ta mới từ chỗ mẹ ta trở về, thấy Thạch Trung Ngọc đứng ở cửa không vào được, liền muốn đi qua giúp hắn, ai biết, sau khi ta lên tiếng chào, hắn cư nhiên qua đây sờ soạng ta, sau đó các nhân viên an ninh tưởng hắn là gì của ta, mới thả hắn vào.
Dương Tử nói.
Đám người Cơ Như Nguyệt còn không có tiêu hóa tin tức này, Dương Tử tiếp tục nói:
- Lần trước ta và các ngươi nói hắn không phải người tốt, các ngươi không tin, ngày hôm nay ta liền mượn danh nghĩa ăn cơm chùa đến tìm hắn, để hắn đừng xằng bậy với các ngươi, ai biết, mới vừa rồi hắn lại muốn làm chuyện kia với ta, may mắn ta chạy nhanh, nếu không... Đã bị hắn cưỡng gian rồi.
Các nữ hài đều phẫn nộ nhìn Thạch Trung Ngọc, hy vọng Thạch Trung Ngọc có thể cho các nàng một giải thích hợp lý, Tuyết Sương Yên càng giận, thả chén đũa lên bàn, dùng ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nhìn Thạch Trung Ngọc.
Mùa hè nóng bức, Thạch Trung Ngọc cảm giác có từng tia từng tia lãnh ý.
Trời ạ, đám nữ nhân này là chỉ số IQ gì a? Tiểu hài nói bậy các ngươi cũng tin?