Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võng Du Sống Cùng Mỹ Nữ

Chương 52: Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Loli

Chương 52: Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Loli




Giúp Dương Tử đưa một đống lớn y phục đến lầu hai, tới phòng sát vách Hướng Lâm, hiện tại Thạch Trung Ngọc ngay cả tâm tình ăn bữa khuya cũng không có, chỉ muốn mọi người nhanh đi ngủ, sau đó tiểu nha đầu Dương Tử kia lén lén lút lút qua đây, cho Thạch Trung Ngọc làm xằng làm bậy.

Đám người Cơ Như Nguyệt cũng cho mặt mũi, không lâu sau liền đề nghị đi ngủ, Thạch Trung Ngọc giơ hai tay tán thành, điều này cũng làm cho đám người Cơ Như Nguyệt có chút kinh ngạc, bình thường bảo Thạch Trung Ngọc đi ngủ, hắn đều có chút đẩy ba chận bốn, ngày hôm nay làm sao kích động như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, chỉ có thể đoán ngày hôm nay Thạch Trung Ngọc khuân đồ, có chút mệt mỏi.

Chỉ có Tuyết Sương Yên suy đoán là buổi tối ngày hôm qua cùng mình làm nhiều lần, Thạch Trung Ngọc mệt nhọc, bất quá nghĩ đến đây, sắc mặt của nàng có chút ửng đỏ.

Khoảng chừng sau nửa giờ, Thạch Trung Ngọc rốt cục chờ đến tiếng đập cửa, lập tức đi mở cửa, quả nhiên là Dương Tử.

Dương Tử rất trực tiếp, sau khi đi vào, đóng cửa lại, khóa trái cửa, trực tiếp cởi áo ngủ trên người nàng.

Kiều nhủ hiện ra ở trước mặt Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc không chút do dự bắt tới, xúc cảm mãnh liệt để cho trên thân thể hai người đều sinh ra một ít phản ứng, Dương Tử chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, Thạch Trung Ngọc dường như đang lột quần lót của nàng.

- Uy, đừng cởi quần lót ta làm gì.

Dương Tử kháng nghị nói.

- Tăng chút tư tưởng a.

Thạch Trung Ngọc nói:

- Lẽ nào ta còn có thể làm cái gì sao?

Dương Tử phẫn nộ trừng Thạch Trung Ngọc một cái:

- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, vật phía dưới chỉa vào khăn tắm, phồng đến cao như vậy, là có ý gì?

- Phản ứng tự nhiên.

Thạch Trung Ngọc mặt dày nói:

- Ngươi không nhìn nó là được, nó không có bất kỳ lực sát thương nào.

- Tốt.

Dương Tử nói:

- Nếu như ngươi dám dùng nó làm gì với ta, ta liền cắt đứt nó.

Nói xong, Dương Tử còn ở trên đồ chơi kia nhẹ nhàng ngắt một cái.

Loại uy hiếp này, cũng không có làm cho Thạch Trung Ngọc lùi bước, ngược lại cảm thấy Dương Tử ve vãn hắn.

Nhìn sắc mặt Dương Tử đỏ thắm bóp hạ thân của mình, Thạch Trung Ngọc không tự chủ được hôn lên, Dương Tử vội vã ngăn cản, không cho hắn thực hiện được, cho hắn sờ ngực, kia bất quá là vì làm cho bộ ngực biến lớn mà thôi, cũng không phải cùng Thạch Trung Ngọc có cảm tình gì, nụ hôn đầu tiên làm sao có thể giao cho hắn?

Nhưng Thạch Trung Ngọc là tay già đời, ở trong điểm nhạy cảm đỏ bừng của Dương Tử không nặng không nhẹ bóp mấy cái, Dương Tử thở hổn hển liên tục, môi đương nhiên cũng dãn ra, Thạch Trung Ngọc lập tức nắm lấy thời cơ, duỗi đầu lưỡi vào.

Đầu lưỡi của Dương Tử trốn tránh, không cho Thạch Trung Ngọc đi đụng vào, hai đầu lưỡi ở trong cái miệng nhỏ nhắn của Dương Tử bắt đầu truy đuổi, đáng tiếc, miệng của Dương Tử thật sự quá nhỏ, cái lưỡi thơm tho không còn chỗ ẩn thân, bị Thạch Trung Ngọc rất thoải mái bắt được.

Dương Tử không làm sao được, chỉ có thể phối hợp, hai đầu lưỡi không ngừng giao thoa, hai người đắm chìm trong loại cảm giác tuyệt vời này, Dương Tử thấy thân thể càng ngày càng nóng, nửa người dưới sợ rằng đã ướt đẫm, nghĩ đến bây giờ toàn thân mình chỉ còn lại có một cái quần lót, nhất định sẽ bị hắn nhìn thấy a.

Giống như Tuyết Sương Yên, nụ hôn đầu tiên của Dương Tử bị Thạch Trung Ngọc hôn hít thở không thông mới bỏ qua.

Thời điểm Dương Tử bị Thạch Trung Ngọc thả ra, Dương Tử mới thẹn thùng trừng mắt liếc hắn một cái, lại phát hiện, trên người Thạch Trung Ngọc không biết lúc nào đã trở nên loã lồ, khăn tắm đã biến mất rồi.

Đồ vật khủng bố xuất hiện ở trước mắt, Dương Tử đột nhiên sinh ra một ý nghĩ: Nếu như thứ này cắm vào trong thân thể mình không biết là cảm giác thế nào, cảm giác này vừa mới lên, liền bị chính nàng dập tắt.

Dương Tử a, ngươi làm sao sẽ biến thành như vậy? Ngươi không thể như thế, lần đầu tiên ít nhất cũng phải giao cho một soái ca, làm sao có thể cho tên sắc lang đại thúc này?

Dương Tử cáu giận nói:

- Ngươi không phải nói sẽ không làm gì với ta sao? Cởi quần áo làm gì?

- Chen khó chịu, để nó đi ra hít thở không khí, ta nghĩ phía dưới ngươi hiện tại cũng ẩm ướt rất khó chịu a! Ta cởi giúp ngươi.

Trên mặt Thạch Trung Ngọc mang nụ cười bỉ ổi xuất thủ với quần lót của Dương Tử.

Dương Tử sợ đến nắm quần lót của mình thật chặc:

- Sắc lang đại thúc, ngươi đừng xằng bậy, nếu như ngươi buộc ta, hiện tại ta liền vọt tới phòng Như Nguyệt tỷ, nói ngươi ** ta.

- Cắt, lần trước ngươi đã nói như vậy, ngươi cho rằng lần này còn sẽ có người tin sao? Truyện ngụ ngôn cậu bé chăn cừu, ngươi sẽ không có nghe qua chứ?

Thạch Trung Ngọc dùng thủ đoạn rất cưỡng chế cởi bỏ tầng phòng hộ sau cùng trên người nàng.

Mấy cây lông lưa thưa mịn như nhung, hai cánh hoa béo mập đỏ hồng, làm cho Thạch Trung Ngọc hô hấp dồn dập.

Hiện tại Dương Tử thực là khóc không ra nước mắt, tại sao sẽ như vậy chứ? Ta thực ngốc, thực sự. Ta cư nhiên tin tưởng cùng một nam nhân đơn độc ở trong một phòng ngủ, nam nhân ngoại trừ sờ ngực thì sẽ không làm gì.

Bất quá nửa người dưới xác thực ẩm ướt, mặc quần lót không quá thoải mái, đã như vậy, coi như cởi quần lót cũng sẽ không thế nào a? Nhưng nghĩ đến thủ đoạn vô sỉ của Thạch Trung Ngọc, nàng lại gấp gáp, vật kia sẽ không thật muốn chen vào chứ?

Dương Tử cực kỳ sợ, sớm biết không tới, tuy nàng nghe những bằng hữu kia nói làm loại chuyện đó rất thoải mái, nàng cũng muốn thử một chút, nhưng nàng đang đợi vương tử cưỡi bạch mã tới lấy đi lần đầu tiên của nàng, mà không phải tên sắc lang đại thúc này.

Chứng kiến Thạch Trung Ngọc ghé vào hạ thân của mình, nhìn chòng chọc vào nó, không biết vì sao Dương Tử cảm giác cực kỳ kích thích, dĩ nhiên sinh ra cảm giác mắc tiểu, liền cao triều, bởi Thạch Trung Ngọc áp sát quá gần, trên mặt đều là nước.

Thạch Trung Ngọc nắm lên váy ngủ của Dương Tử, lung tung lau một cái, căm tức nhìn Dương Tử:

- Ngươi cái tiểu nha đầu, vì sao không nói trước? Xem lão tử làm sao thu thập ngươi.

Dương Tử còn đắm chìm trong lần đầu cao trào sung sướng: Đây chính là cao trào sao? Nam nhân không có chen vào cũng thư thái như vậy, như vậy chen vào không phải thoải mái hơn?

Nhưng nhìn thấy Thạch Trung Ngọc xách súng lên ngựa, đè đã món đồ kia lên hạ thân mình, nơi nào còn nhớ được thoải mái, lớn như vậy, nếu như chen vào, vậy còn không đau chết, những đồng học của nàng đều nói, lần đầu tiên rất đau, của nàng tới mấy ngày không đi đứng bình thường được.

Vội vã leo đến bên kia giường:

- Sắc lang đại thúc, đừng như vậy có được hay không, nghe nói lần đầu rất đau.

- Nếu như không đau, ngươi sẽ đồng ý sao?

Thạch Trung Ngọc lập tức bắt được lỗi trong lời nói của nàng.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch