Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võng Du Sống Cùng Mỹ Nữ

Chương 60: Dương Băng Dao

Chương 60: Dương Băng Dao




- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Cơ Như Nguyệt nhìn về phía Dương Tử hỏi.

- Mới vừa rồi cùng Thạch Trung Ngọc trò chuyện, hàn huyên tới tình huống nhà ta, hắn biết ta là gia đình đơn thân, vận mệnh của mẹ ta cũng rất bi thảm, cho nên ôm ta vào trong ngực an ủi một chút.

Dương Tử tiếc hận nói.

- Vừa rồi sao ngươi không ngăn hắn?

Cơ Như Nguyệt lo lắng hỏi, hiện tại các nàng rốt cục ý thức được mình hiểu lầm Thạch Trung Ngọc, trong lòng cực kỳ hối hận.

Mới vừa rồi các nàng là bị phẫn nộ làm cho hôn mê đầu não, lúc này mới không để ý nguyên do trách cứ Thạch Trung Ngọc, suy nghĩ kỹ một chút, lúc đó Dương Tử một chút giãy giụa cũng không, hơn nữa ở nhà bếp cũng không nghe được tiếng thét của Dương Tử.

- Mới vừa rồi không phải sợ choáng váng sao, sắc lang đại thúc bình thường đều hi hi ha ha, ai biết hắn cũng sẽ tức giận.

Dương Tử ủy khuất nói.

- Vậy làm sao bây giờ?

Hướng Lâm có chút ngượng ngùng hỏi, mới vừa rồi nói Thạch Trung Ngọc cút đi chính là nàng.

Cơ Như Nguyệt thở dài, cùng Thạch Trung Ngọc chung sống một tuần, biết mặc dù người này có chút háo sắc, nhưng nhân phẩm còn không tệ, mọi người cũng coi như bằng hữu, thậm chí có chút tình cảm dị dạng, đây cũng là nguyên nhân tuy mình bị hắn sờ ngực hai lần, nhưng không có bão nổi chỉ len lén nhéo hắn vài cái.

Nguyên nhân của Tuyết Sương Yên thì càng đơn thuần hơn, hai chữ ghen tuông.

Còn như tỷ muội Hướng Lam và Hướng Lâm, thì đơn thuần cho rằng trước đó Thạch Trung Ngọc cùng Dương Tử phát sinh mâu thuẫn, Thạch Trung Ngọc ác ý trả thù mà thôi.

- Mọi người phân công nhau đi tìm hắn! Hy vọng hắn không đi xa.

Cơ Như Nguyệt nói, sau đó lại không yên lòng bổ sung một câu:

- Dương Tử, ngươi ở nhà a! Hiện tại trời tối, ngươi một tiểu cô nương đi ra ngoài không quá an toàn, thuận tiện ở nhà chờ, nếu như Thạch Trung Ngọc trở về, ngươi liền gọi điện thoại cho chúng ta. Di! Đúng, trước gọi điện thoại cho Thạch Trung Ngọc, chúng ta chủ động xin lỗi, hắn hẳn sẽ tha thứ chúng ta a!!

Hướng Lâm lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Thạch Trung Ngọc.

- Thuê bao của quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...

- Tắt điện thoại.

Hướng Lâm lắc đầu nói.

Bình thường căn bản không có người gọi điện thoại cho Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc cũng không dùng tới đồ chơi kia, hơn nữa từ trong xưởng sửa xe Long ca gặp được Huy ca, nếu như Huy ca hỏi số điện thoại, gọi tới cũng là một phiền phức, cho nên điện thoại của Thạch Trung Ngọc từ sau khi vào ở liền không mở qua, nói không chừng đã sớm hết pin.

- Ngoại trừ Dương Tử ở lại, những người khác đi ra ngoài tìm Thạch Trung Ngọc.

Cơ Như Nguyệt nói.

- Ta có xe, các ngươi lái xe của ta đi đi.

Dương Tử giao chìa khóa xe mình cho Cơ Như Nguyệt, mấy nữ nhân này ở thời đại học cũng thi được bằng lái.

...

Thạch Trung Ngọc dưới cơn nóng giận đi ra khu biệt thự, tâm lý cũng mê man, mình có phải quá xung động không? Mấy nữ hài kia bất quá là quan tâm Dương Tử mà thôi.

Ai, quên đi, dù sao đã như thế, bây giờ đi về cũng quá mất mặt, đám người Cơ Như Nguyệt giúp Thạch Trung Ngọc mua bộ thiết bị kia bất quá mới năm nghìn tệ, Thạch Trung Ngọc đã giao cho Cơ Như Nguyệt 300 kim tệ, kia là giá trị ba chục ngàn Nhân Dân Tệ, coi như mình dùng hết một phần nhỏ, trả mấy ngày tiền thuê, tiền cơm, cùng bộ thiết bị du hí kia cũng đủ rồi.

Chỉ là hiện tại, Thạch Trung Ngọc đi ở trên đường, cảm giác có chút không quá an toàn, nếu như bị thủ hạ của Huy ca nhìn thấy, sau đó lại thông báo nàng, đó không phải là bị nàng tìm được sao, ai! Vẫn là đổi một thành thị đi.

Lần trước Tuyết Sương Yên cho Thạch Trung Ngọc 100 tệ, Thạch Trung Ngọc mua mấy bao thuốc hết chín mươi tệ, còn thừa lại mười tệ, mười tệ này có thể đi đâu? Đi nhà ga trước xem một chút đi, nơi đó rẻ nhất là đi nơi nào.

Từ khu biệt thự đi tới bến xe là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, hiện tại không sai biệt lắm gần tám giờ, đi tới nhà ga, không sai biệt lắm quá nửa đêm, bi thương.

Khu biệt thự quá mức biệt lập, có rất ít xe đi qua nơi này, nhất là buổi tối, xe đi qua, mười có tám chín là ở trong khu biệt thự kia, cho nên trên đường cực kỳ an tĩnh, thậm chí ngay cả đèn đường đã hỏng thất thất bát bát, cũng không có người đi sửa chữa.

Cách đó không xa, ven đường ngừng lại một chiếc xe, Thạch Trung Ngọc phỏng chừng có thể là phú hào nào đó về nhà, xe bị hỏng, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng đến gần lại nghe được một nam một nữ đối thoại.

- Dương Tổng, bây giờ ngươi rất khó chịu a, cần ta giúp một tay không?

Nam tử cười bỉ ổi nói.

- Cút, Ngụy Hào ngươi một tiểu nhân hèn hạ, ngươi cư nhiên bỏ thuốc cho ta.

Dương Băng Dao phẫn nộ mắng.

Dương Băng Dao là tổng tài của công ty nội y Tử Dao, ngày hôm nay tiếp khách hàng cùng Ngụy Hào ăn cơm, uống rượu, dần dần cảm thấy trên người có chút phát nhiệt, vốn tưởng rằng chỉ là uống nhiều, sau đó đồng ý Ngụy Hào đưa nàng trở về, nàng và Ngụy Hào cũng đã làm ăn mấy lần, đối với hắn cũng coi như yên tâm.

Nhưng không nghĩ, tên tiểu nhân hèn hạ Ngụy Hào này, dĩ nhiên ở trong rượu hạ xuân dược mãn tính, mắt thấy sắp đến nhà, dược tính lại phát tác, nhất thời cảm thấy cả người khô nóng không gì sánh được, rất muốn nam nhân an ủi.

Nàng đã hơn mười sáu năm không có chạm qua nam nhân, xem ra hôm nay sẽ bị tên cầm thú này làm bẩn, bất quá hắn cũng đừng nghĩ sống khá giả, chỉ cần ngày hôm nay hắn không giết người diệt khẩu, coi như táng gia bại sản, cũng nhất định phải kiện hắn vào ngục.

Tuy Thạch Trung Ngọc nghe không nhiều lắm, nhưng có thể đoán ra đại thể chuyện gì xảy ra, dựa vào, hôm nay lão tử đang khó chịu, ngươi tên lưu manh này, ngươi thật không may, hôm nay lão tử thế thiên hành đạo, tiêu diệt ngươi a.

Lúc đầu Dương Băng Dao đã nhắm mắt đợi bi kịch, một thiếu niên lại vọt tới, chẳng phân biệt được nguyên do bạo đánh Ngụy Hào một trận.

Ngụy Hào có thể cùng Dương Băng Dao hợp tác, đương nhiên cũng là một đại nhân vật, bình thường mà nói, thân thể của các đại nhân vật đều cực kỳ hư nhược, bị tửu sắc móc rỗng thân thể, nơi nào có thể so sánh với Thạch Trung Ngọc quanh năm đánh nhau?

Một chút sức đánh trả cũng không, Ngụy Hào là đóa hoa trong nhà ấm, ngậm chìa khóa vàng ra đời, để hắn tìm mấy người đi sửa chữa người khác ngược lại có thể, bảo hắn đánh lộn thì không được, hắn cũng chỉ có ở thời điểm người khác ngã xuống đất không dậy nổi, mới có thể đi đạp vài cước tạo dáng.

Không có mấy phút, liền bị Thạch Trung Ngọc cho đánh ngất xỉu, Thạch Trung Ngọc ở trên người hắn nhổ bãi nước miếng:

- Con mẹ nó, ngay cả đánh nhau cũng không biết, còn học người ta bỏ thuốc kích dục, chơi **? Dựa vào, đồ chơi này là có kỹ thuật làm việc hiểu không? Phải tùy thời ứng phó bất luận chuyện gì xảy ra, ngày hôm nay may mắn ngươi gặp phải ta, nếu như ngươi gặp cảnh sát, nửa đời sau của ngươi sẽ ở trong tù rồi.

Ngụy Hào nằm dưới đất đã sớm ngất đi, nơi nào còn có thể nghe được Thạch Trung Ngọc nói?

Thạch Trung Ngọc đi tới bên cạnh xe, đang muốn nhìn nữ nhân trong xe có chuyện gì không, lại bị Dương Băng Dao kéo vào trong xe, thuốc này hiệu quả phát tác, làm cho Dương Băng Dao cực kỳ khó chịu, hiện tại nàng đã đánh mất lý trí, nhìn thấy có người qua, lập tức sờ loạn lấy hắn.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch