Thạch Trung Ngọc nhìn thoáng qua mỹ nhân trong ngực, thở dài, tuy trong lòng có chút không nỡ, nhưng hắn không phải loại người lấy được không bỏ xuống được, gật đầu, mặc quần áo chuẩn bị xuống xe.
- Chờ một chút.
Dương Băng Dao đột nhiên nói.
- Còn có chuyện gì?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
Dương Băng Dao cảm thấy có chút khó mở miệng, thấy Thạch Trung Ngọc dường như hơi không kiên nhẫn, lúc này mới nói:
- Có thể cho ta y phục hay không?
- Y phục?
Thạch Trung Ngọc quái dị nhìn nàng một cái, chẳng lẽ thiếu phụ này có ham mê thu thập quần áo nam nhân cùng nàng lăn giường?
- Ai nha! Y phục của ta rách hết, mượn y phục của ngươi dùng một chút, ngươi nghĩ bậy gì đó?
Dương Băng Dao dường như xem thấu ý tưởng của Thạch Trung Ngọc, giận dỗi nói.
Dáng dấp thẹn thùng làm cho tâm lý của Thạch Trung Ngọc có chút ngứa ngáy, nửa người dưới không tự chủ lại có chút phản ứng.
Dương Băng Dao đương nhiên cũng chú ý tới, trong lòng âm thầm kinh ngạc, người này là người sắt hay sao, lúc trước cũng đã bảy lần, theo bản năng tránh ra chút khoảng cách, trước đó có thể điên cuồng một chút, nhưng bây giờ lời đã nói, phát sinh quan hệ nữa cũng có chút không thích hợp, hơn nữa bây giờ phía dưới còn có chút rát, không thể chịu nổi Thạch Trung Ngọc tàn phá.
Lúc này Thạch Trung Ngọc mới nhớ tới ngày hôm qua Dương Băng Dao dùng bạo lực xé y phục của nàng, nhưng dường như mình cũng chỉ có một cái áo sơmi, cho nàng mình mặc cái gì?
- Ta cho ngươi một cái quần?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
- Ta muốn quần làm gì, ngươi cho ta áo sơmi.
Dương Băng Dao nói.
Thạch Trung Ngọc dáng người đồ sộ, mặc áo sơmi cũng là loại rộng thùng thình, nếu như Dương Băng Dao mặc áo sơ mi này, tuyệt đối có thể che đến gần đầu gối, thừa dịp trời còn chưa sáng, nhanh một chút trở về, bảo an ở cửa sẽ không chú ý tới, sau đó có thể về đến nhà.
Thạch Trung Ngọc suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cho nàng áo sơmi! Dù nói thế nào cũng cưỡi người ta rồi, một cái áo sơmi cũng luyến tiếc cho, có chút không quá thích hợp.
Mặc quần lót và quần vào, Thạch Trung Ngọc thấy Dương Băng Dao cũng mặc lên áo sơmi của mình, Thạch Trung Ngọc kinh ngạc, nguyên lai áo sơmi mình nhỏ như vậy, cự nhũ của Dương Băng Dao phảng phất như muốn căng nứt áo sơmi.
Dương Băng Dao thấy bộ dáng này của Thạch Trung Ngọc, có chút đỏ mặt, đánh vỡ xấu hổ:
- Ngươi tên gì?
- Thạch Trung Ngọc. Ngươi thì sao?
- Dương Băng Dao.
Dương Băng Dao do dự một chút, cuối cùng vẫn nói tên của mình cho hắn, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Thạch Trung Ngọc không phải phần tử xấu, sẽ không cầm chuyện này đi uy hiếp nàng.
Thạch Trung Ngọc mở cửa xe, chuẩn bị đi.
Sau khi cửa xe mở ra, lại phát hiện trên mặt đất nằm một người, người nọ chính là Ngụy Hào, Thạch Trung Ngọc có chút buồn bực, có lầm hay không? Thân thể kém như vậy? Cư nhiên hôn mê một đêm không tỉnh lại?
Dương Băng Dao tự nhiên cũng nhìn thấy Ngụy Hào nằm dưới đất, lập tức vọt ra, hung hăng đạp trên mặt Ngụy Hào, đáng tiếc, nàng vẫn chưa kịp mang giày cao gót, lực công kích không cao lắm, Thạch Trung Ngọc thấy Ngụy Hào có dấu hiệu tỉnh lại, vội vã ôm Dương Băng Dao ra.
Dương Băng Dao đột nhiên bị Thạch Trung Ngọc bế lên, quẩy người một cái:
- Ngươi làm cái gì vậy.
Thạch Trung Ngọc nói:
- Đừng đánh...
- Không được, hắn cũng dám hạ dược ta, ngươi nhất định phải hung hăng đánh hắn một trận.
Dương Băng Dao cắt đứt Thạch Trung Ngọc nói.
- Nhưng hắn sắp bị ngươi đánh thức.
Thạch Trung Ngọc giải thích.
- Tỉnh lại thì thế nào? Ta vừa lúc muốn hỏi hắn vì sao làm như vậy.
Dương Băng Dao phẫn nộ nói.
Thạch Trung Ngọc thấy nàng không hiểu, không thể làm gì khác hơn là động thủ, nhấc góc áo lên, nhất thời hoa viên thần bí kia liền bại lộ ở trong không khí, xung quanh không có người, Ngụy Hào vẫn còn ở trạng thái hôn mê, cho nên Thạch Trung Ngọc không lo lắng Dương Băng Dao sẽ bị người khác chứng kiến.
Dương Băng Dao tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, vốn cho rằng hắn là người tốt, ai biết dĩ nhiên cũng là tấm đức hạnh này, vội vàng kéo vạt áo sơ mi, phẫn nộ hỏi.
- Ngươi làm cái gì?
- Ngươi vẫn không hiểu? Hiện tại Ngụy Hào nằm trên mặt đất, ngươi qua đạp hắn, vậy không phải cho hắn thấy được sao! Coi như về sau chúng ta không thấy mặt, ngươi cũng không thể mới vừa rồi cùng ta làm xong, liền đi cho người khác xem chứ.
Thạch Trung Ngọc bất đắc dĩ nói.
- A...
Dương Băng Dao giận mắng, trên mặt đỏ bừng, dĩ nhiên là hiểu lầm hắn.
Dương Băng Dao lại cùng Ngụy Hào kéo ra một chút khoảng cách, sợ bị hắn chứng kiến:
- Nhưng ta muốn đánh hắn một trận, làm sao bây giờ?
- Ta giúp ngươi.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Không muốn, ta muốn tự mình động thủ.
Dương Băng Dao nhìn quần của Thạch Trung Ngọc, ý tứ rất rõ ràng, quần cũng cho ta mượn.
Thạch Trung Ngọc chỉ chỉ túi xách trên đất, bất đắc dĩ nói:
- Bên trong còn có một cái quần lót, một cái quần, toàn bộ cho ngươi được chưa.
Hiện tại Thạch Trung Ngọc xem như đã nghĩ thoáng, ngược lại cũng không còn thứ gì, không để bụng ít hơn một chút, ít một chút đồ đạc, đi nhà ga cũng nhẹ nhàng hơn.
Dương Băng Dao nhặt lên túi xách, chạy vào trong xe, một làn gió nhẹ thổi qua, áo sơmi bị thổi bay, mông nhỏ của Dương Băng Dao lại lần nữa hung hăng kích thích tròng mắt Thạch Trung Ngọc.
Dương Băng Dao trở lại trong xe, mở túi của Thạch Trung Ngọc, còn không có chứng kiến y phục, đầu tiên in vào mi mắt chính là tứ đại tác phẩm nổi tiếng của Thạch Trung Ngọc, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, thầm phun một khẩu, vội vàng lấy quần lót và quần của Thạch Trung Ngọc.
Dương Băng Dao do dự một chút, có nên mặc quần lót của hắn hay không, loại địa phương tư mật này, mặc có chút không tốt lắm, nhưng nghĩ tới đêm qua mình cùng hắn làm tới bảy lần, còn ngại cái gì? Hơn nữa không mặc quần lót, liền trực tiếp mặc quần jean mà nói, sẽ rất khó chịu.
Mặc quần áo tử tế, đồng thời cũng mang giày cao gót vào.
Đi ra xe, không chút do dự đi tới trước mặt Ngụy Hào, rất muốn dùng giày cao gót của mình hung hăng đá vào trên mặt hắn, nhưng vẫn có chút không đành lòng, tuy nàng đã ngoài ba mươi, nhưng chung quy là nữ nhân, có chút mềm tay, chỉ ở trên người hắn đá mấy đá.
Chỉ là loại trình độ công kích này, Ngụy Hào vẫn phát sinh tiếng kêu như giết heo.
Lý trí của Ngụy Hào rất nhanh thì thanh tỉnh, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, trải qua cả đêm nghỉ ngơi, tuy trên người còn có chút đau đớn, nhưng không ảnh hưởng hoạt động, căn bản không có chú ý tới Thạch Trung Ngọc vẫn còn ở bên cạnh nhìn, đứng lên muốn cho Dương Băng Dao một tát.
Dương Băng Dao làm sao biết đánh lộn? Theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Nhưng nửa ngày không cảm giác được đau đớn, mở mắt nhìn một cái, tay Thạch Trung Ngọc đang cầm lấy tay của Ngụy Hào.
- Ngươi dám động nữ nhân của lão tử?
Thạch Trung Ngọc phẫn nộ đá vào Ngụy Hào trên bụng một cước.