Thấy Thạch Trung Ngọc không nói lời nào, cho là hắn vẫn còn giận, Hướng Lâm vội nói xin lỗi:
- Thạch Trung Ngọc, đêm qua ta quá kích động, không phải thật muốn đuổi ngươi đi.
- Xin lỗi, đêm qua ta cũng không phải cố ý.
Hướng Lam cũng áy náy nói theo.
Thạch Trung Ngọc vẫn không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía Tuyết Sương Yên, trách nhiệm chủ yếu chính là tiểu nữu này, bằng không Dương Tử có thể giải thích, kế tiếp sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, lão tử sẽ không mất đi thân xử nam, bất quá ta không ngại.
- Xin lỗi.
Tuyết Sương Yên nhỏ giọng nói.
Tuyết Sương Yên là nữ nhân lãnh khốc và sĩ diện nhất trong các nàng, có thể buông tư thái xin lỗi đã rất tốt, nhưng Thạch Trung Ngọc vẫn còn không chịu từ bỏ ý đồ, cả ngày hòa ái, lẽ nào cho rằng lão tử dễ khi dễ?
- Thạch Trung Ngọc, ngươi còn muốn thế nào? Chúng ta đều đã xin lỗi ngươi, ngươi cũng đừng quên, ngươi cùng chúng ta ký hợp đồng, ngươi nhất định phải làm đủ nửa năm, nếu như ngươi không trở lại, chúng ta đi kiện ngươi.
Hướng Lâm thở phì phò nói.
Hướng Lâm vốn là tiểu cô nương, có chút tùy hứng, hơn nữa một đêm không ngủ, tính khí đương nhiên càng thêm nóng nảy, lời nói cũng có chút xúc động.
Đám người Cơ Như Nguyệt thầm nghĩ không tốt, biết muốn xấu chuyện, hảo ngôn khuyên bảo, Thạch Trung Ngọc nhất định sẽ trở về, nhưng uy hiếp hắn, chỉ sợ không có hy vọng.
Quả nhiên, lúc đầu Thạch Trung Ngọc đã định cùng các nàng trở về, nghe lời này, không chút do dự đi ngay, bỏ lại một câu:
- Ngươi muốn kiện thì kiện đi.
Trước không nói Thạch Trung Ngọc có hậu đài, đám người Hướng Lâm căn bản không làm gì được hắn, huống chi lúc đó phí bồi thường vi phạm hợp đồng bất quá là 1 vạn tệ? Thạch Trung Ngọc cho các nàng 300 kim tệ đã đủ bồi thường.
Tâm tình của Thạch Trung Ngọc vốn đang tốt bị Hướng Lâm nói làm hỏng hết.
Hướng Lâm nói ra những lời này trong lòng cũng rất hối hận, dù sao cùng Thạch Trung Ngọc cũng là bằng hữu, bởi vì chút hiểu lầm mà xích mích, thật sự có chút không thể nào nói nổi, huống chi nàng cũng biết, chân chính có thực lực tiến vào bảng bài danh đẳng cấp bất quá chỉ là Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên, nhưng đều là lót đáy, các nàng có thể đi vào bảng bài danh đẳng cấp, hoàn toàn là bởi vì Thạch Trung Ngọc mang theo các nàng diệt quái.
Cơ Như Nguyệt vội vàng kéo Thạch Trung Ngọc lại:
- Lâm Lâm nàng chẳng qua là tùy tiện nói, không nên tức giận, theo chúng ta trở về đi, chúng ta cam đoan về sau không hiểu lầm ngươi, được chưa?
Cơ Như Nguyệt biết đại thể, đám nữ hài các nàng tổ kiến phòng làm việc Võng Du là rất khó khăn, hơn nữa người lại thiếu, cực kỳ cần Thạch Trung Ngọc hỗ trợ, hơn nữa hiện tại danh khí của phòng làm việc Hinh Vũ đã rất lớn, hầu như tất cả mọi người đã biết, phòng làm việc nhỏ mới ghi danh, mỗi ngày đều có thể nhận được một đống lớn nghiệp vụ, nhưng nàng đều đẩy xuống, những nghiệp vụ này, không phải mua trang bị, mua kim tệ, chính là dẫn người luyện cấp, hiện tại các nàng mình cũng rất khó giải quyết, làm sao tiếp nhiều nghiệp vụ như vậy?
Không có Thạch Trung Ngọc hỗ trợ, nếu như tiếp nhận, rồi lại làm không được, danh khí của phòng làm việc các nàng lại lớn cũng vô ích.
Nhìn ánh mắt đau khổ cầu khẩn của Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc có chút mềm lòng.
Tuyết Sương Yên ôm cánh tay Thạch Trung Ngọc, ở trước ngực nàng cọ cọ, sau đó tới bên tai Thạch Trung Ngọc nói:
- Người ta đã biết hiểu lầm ngươi, đừng nóng giận, cùng lắm thì buổi tối ta dùng tay giúp ngươi làm chuyện kia được chưa?
Dựa vào, coi ta là người gì? Lão tử là Thạch Trung Ngọc a, ngươi dụ hoặc ta có tác dụng sao? Lão tử... trở về với ngươi.
Thạch Trung Ngọc đi thẳng tới trong xe, ngồi ở đằng sau, nhìn các cô nương vẫn còn sững sờ nói:
- Còn không mau trở về.
Tuy các cô nương tò mò Tuyết Sương Yên nói gì, nhưng bây giờ không tiện hỏi nhiều, đừng đểThạch Trung Ngọc sốt ruột lại đi nữa, nhưng bộ dáng hiện tại của Thạch Trung Ngọc, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi, ngồi ở địa phương nào không tốt, hết lần này tới lần khác ngồi ở giữa ghế sau?
Thân hình Thạch Trung Ngọc cao lớn, trong xe thể thao cũng không quá rộng rãi, ba người ngồi ở phía sau khẳng định cực kỳ chen chúc, Hướng Lâm ngồi trong buồng lái, Hướng Lam phản ứng cũng không chậm, ngồi ở ghế trên, Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên liếc nhau, cười khổ một tả một hữu ngồi xuống bên người Thạch Trung Ngọc.
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên cũng không ngại, dù sao Thạch Trung Ngọc đã sờ qua ngực các nàng, nhất là Tuyết Sương Yên, trừ chưa cùng Thạch Trung Ngọc làm qua chuyện kia, thì cái gì cũng làm, có thể nói hiện tại Tuyết Sương Yên về mặc sinh lý là xử nữ, trong lòng đã không phải.
Sau khi lên xe, Thạch Trung Ngọc lập tức sờ lên eo thon của Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên giận trừng hắn một cái, nhưng không có cự tuyệt, chỉ cẩn thận che dấu, không cho những người khác trong xe phát hiện. Thạch Trung Ngọc rất nhanh cũng dùng tay kia ôm Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Nguyệt phản ứng cũng giống như Tuyết Sương Yên.
Thạch Trung Ngọc chỉ cảm thấy hiện tại cực kỳ kích thích, đây là yêu đương vụng trộm sao? Ngay trước mặt một nữ nhân, đi ôm một nữ nhân khác, nữ nhân này còn không biết!
Đáng tiếc, nếu như sờ ngực của các nàng, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, sờ về phía mông của các nàng, mông bị đánh lén, hai người bọn họ đương nhiên cảm thấy, gắt gao kéo tay hắn lại, không cho hắn lộn xộn, Thạch Trung Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể đặt tay ở trên mông.
Không lâu sau thì về đến nhà, Thạch Trung Ngọc tiếc nuối một chút, bất quá bây giờ cũng rất buồn ngủ, vất vả một đêm, trở về ngủ một giấc a.
Tiến vào biệt thự, Dương Tử nằm trên ghế salon ngủ, Thạch Trung Ngọc khẽ cười, xem ra tiểu nha đầu này cũng rất lo lắng mình, một đêm không trở về phòng ngủ, hiện tại đã hơn bảy giờ sáng, xem ra là không chịu nổi ngủ trên ghế salon.
Nhẹ nhàng ôm Dương Tử đi lên lầu.
Đám người Cơ Như Nguyệt cũng nhìn thấy, nhưng đều không nói, biết Thạch Trung Ngọc là quan tâm Dương Tử, mà không phải có ý kiến gì với Dương Tử, dù sao Dương Tử còn chưa tới 16 tuổi, Thạch Trung Ngọc lại cầm thú cũng không có khả năng làm gì với Dương Tử a?
Nếu như các nàng biết Thạch Trung Ngọc hầu như cái gì cũng làm qua với Dương Tử, e là cho dù đánh đuổi Thạch Trung Ngọc cũng không ngại.
Ôm Dương Tử trở về phòng, giúp nàng đắp kín mền.
- Sắc lang đại thúc, ngươi nhanh trở về a! Ta thật lo lắng cho ngươi.
Dương Tử mơ mơ màng màng nói.
Thạch Trung Ngọc có chút cảm động, tiểu nha đầu đang ngủ cũng lo lắng hắn, ở trên miệng nhỏ đỏ hồng của nàng hôn lên một cái, chân mày hơi chau của Dương Tử liền buông lỏng, phảng phất như cảm giác được Thạch Trung Ngọc đã trở về, an ổn ngủ say.