Sau khi Tiếu Sơn từ trên giường thức dậy, trực tiếp hỏi:
- Dò la được tình huống trong hang chuột rồi sao? Có tin tức của nữ nhi ta không?
- Không có tin tức của Tiếu Hàm.
Thạch Trung Ngọc có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta không biết Tiếu Hàm tiến vào hang chuột cấp độ nào, cho nên chỉ có thể từ đơn giản bắt đầu tìm, độ khó đơn giản cùng bình thường không có phát hiện Tiếu Hàm, nhưng độ khó khó khăn xảy ra chút vấn đề.
- Vấn đề gì?
Tiếu Sơn hỏi.
Thạch Trung Ngọc nó sự tình chướng độc cho Tiếu Sơn, Tiếu Sơn đối với cái này cũng không hiểu, lệnh quản gia đi kêu Dược Tề Sư Mã Tam đến, Thạch Trung Ngọc nhớ Mã Tam, lần trước Tiếu Sơn còn bảo hắn giao cho đối phương 100 cái đuôi Miêu Yêu.
Không bao lâu, quản gia mang theo Mã Tam thụy nhãn mông lung đi tới phủ thành chủ, Thạch Trung Ngọc nói bệnh trạng của mình cho Mã Tam biết.
Mã Tam nói:
- Đó bất quá là chướng độc bình thường nhất mà thôi, dùng một chai thuốc giải độc sơ cấp là có thể giải.
- Hiện tại thuốc giải độc sơ cấp nhiều không?
Tiếu Sơn hỏi.
Sau khi Mã Tam suy nghĩ một chút nói:
- Cơ hồ không có, đã bao nhiêu năm không có ai trúng độc rồi, trước đây luyện chế đã sớm quá hạn, hiện tại Dược Tề Sư trong Bạch Hổ thành hầu như đều không đi chế tác đồ chơi kia, căn bản là bán không được.
- Hạ lệnh xuống, Dược Tề Sư khắp thành gia tăng chế tạo thuốc giải độc sơ cấp, hai ngày sau mở ra hang chuột, cho trẻ tuổi các ngươi đi vào rèn luyện một chút.
Tiếu Sơn nói.
- Hệ thống thông cáo, Mạo Hiểm Giả Hinh Vũ Chi Thạch của Bạch Hổ thành hoàn thành nhiệm vụ mở ra phó bản hang chuột, hai ngày sau chính thức khai thông.
Mặc dù lúc này là bốn giờ rạng sáng, không phải giờ cao điểm chơi game, nhưng trong Thần Lâm vẫn sôi sùng sục, dồn dập gọi điện thoại nói cho bằng hữu biết, một đêm này, vô số người bị điện thoại quấy rầy...
Mở ra phó bản, đây là ngưu bức bực nào, lại là người chơi của phòng làm việc Hinh Vũ, lão bản của phòng làm việc Hinh Vũ này rốt cuộc là người nào a.
Các người chơi hồi tưởng bảng bài danh đẳng cấp ngày hôm qua, nguyên bản năm người ở trên bảng xếp hạng, lại chỉ còn lại một cái, hơn nữa còn là cuối cùng nhất, các người chơi đang phiền muộn, nghĩ phòng làm việc Hinh Vũ này chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng bây giờ nghe thông cáo, các người chơi lại không tự chủ được nghĩ, có phải ngày hôm nay phòng làm việc bọn hắn tập thể đi hoàn thành nhiệm vụ kia hay không?
Khu biệt thự cao cấp trong thành phố Thượng Hải, một nam nhân đang nằm ở trên giường khò khò ngủ say, điện thoại lại vang lên.
- Con mẹ nó, lão tử chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi lại dám ảnh hưởng ta ngủ, nếu không có một giải thích hợp lý, lão tử liền ném ngươi vào trong sông Hoàng Phố làm mồi cho cá.
Nam nhân phẫn nộ phát tiết bất mãn của mình.
- Là lão tử.
Thanh âm trong điện thoại nói.
- Ngươi con mẹ nó, muốn chết...
Nam tử rốt cục thanh tỉnh một chút, thanh âm trong điện thoại quen thuộc, dường như là...
- Trần Thiên, thằng nhóc ngươi, hiện tại lớn gan rồi phải không?
Trần Đông Trạch thản nhiên nói.
Trần Thiên rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, trời ạ, mới vừa rồi mình nói cái gì? Thảm, không biết sẽ chết như thế nào:
- Ta sai rồi, ta ngủ hồ đồ, ngài anh minh thần võ nhất định sẽ đại nhân không tính tiểu nhân a...
Trần Thiên vội vàng giải thích.
- Đừng nhiều lời, phòng làm việc Hinh Vũ có động tác, ngươi tìm mấy người đi qua, nếu như bọn họ không phục tùng chúng ta, vậy ngươi biết nên làm sao chứ?
Trần Đông Trạch nói.
- Vâng, ta biết rồi.
Trần Thiên vội vàng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Đông Trạch lộ ra biểu tình âm lãnh:
- Lão già kia, đừng tưởng rằng ngươi có thể càn rỡ bao lâu, lão tử sớm muộn sẽ chơi chết ngươi, bất quá bây giờ không phải lúc, phòng làm việc Hinh Vũ, coi như các ngươi không may.
Thạch Trung Ngọc cáo biệt Tiếu Sơn, gọi điện thoại cho Cơ Như Nguyệt, sau khi vang lên hai cái, Thạch Trung Ngọc cúp điện thoại đi tới phòng khách.
Chỉ chốc lát, tất cả các nữ nhân toàn bộ đi ra.
- Ngọc tỷ, ngươi thật sự là quá tiêu sái, lại vang dội danh khí cho phòng làm việc chúng ta.
Cơ Như Nguyệt bính bính khiêu khiêu, ngày hôm nay nàng thật sự là rất vui, nàng đã có thể chứng kiến ngày mai tốt đẹp.
- Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Tồi Chi, ngươi không sợ đồng hành tới tìm ngươi phiền phức?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
- Sợ cái gì, thời điểm chúng ta đăng kí phòng làm việc du hí, cũng không lưu địa chỉ, người khác căn bản tìm không được chúng ta.
Cơ Như Nguyệt nói.
Thạch Trung Ngọc cũng không hiểu những thứ này, vì vậy đổi chủ đề:
- Qua một thời gian ngắn thuốc giải độc sơ cấp sẽ cháy hàng, các ngươi có nên học chế dược hay không? Đến lúc đó phỏng chừng có thể kiếm một khoản tiền.
- Ngươi là chỉ phó bản hang chuột cần dùng đến thuốc giải độc?
Hướng Lâm hỏi.
- Ừm.
Thạch Trung Ngọc hồi đáp.
Các nữ hài do dự một chút, hiện tại đi chế tác thuốc giải độc tất nhiên sẽ lãng phí đại lượng thời gian thăng cấp, hơn nữa cũng cực kỳ khô khan? Hơn nữa coi như đi luyện chế, nhưng thương điếm kia cũng bán, nhất định phải rẻ hơn trong thương điếm một chút mới có thể bán được, hơn nữa còn có thật là nhiều người chơi giá thấp thu mua, giá cao bán đi, phỏng chừng cũng không kiếm được bao nhiêu.
Các nữ hài bác bỏ đề nghị này, các nàng cho rằng còn không bằng thăng cấp, sau đó vào phó bản xoát trang bị càng có thể kiếm tiền, thế nhưng dàng như vậy sao? Thạch Trung Ngọc lấy được nhiều trang bị như vậy, bởi vì đó là lần đầu tiên giết quái vật tinh anh cùng Boss, rơi xuống trang bị tỷ lệ cao tới 90%, thời điểm Thạch Trung Ngọc ở Tân Thủ Thôn, bởi vì phía trước có hai người ở trước hắn đi vào, cho nên mới không có lấy được quá nhiều trang bị.
Thạch Trung Ngọc cũng không cưỡng cầu, ngược lại chỉ là kiến nghị một chút mà thôi:
- Bây giờ có thể ngủ chứ? Trời đã sắp sáng, chúng ta không thể hành hạ mình như thế, thời gian ngủ ngày đêm điên đảo.
Cơ Như Nguyệt gật đầu đồng ý, mang theo các cô nương lên lầu, lúc gần đi, Tuyết Sương Yên ném cho Thạch Trung Ngọc một ánh mắt, Thạch Trung Ngọc có thể hiểu được, đó là nói cho hắn biết, một hồi đừng đóng cửa.
Thạch Trung Ngọc hạnh phúc trở lại trong phòng mình, chờ Tuyết Sương Yên giá lâm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thạch Trung Ngọc lại cảm giác thời gian này thật sự là quá chậm, quá chậm, vì sao một giây đồng hồ có thể dừng lại lâu như vậy chứ?
Thạch Trung Ngọc cảm giác một giờ sắp trôi qua, nhưng khi nhìn thời gian, lại phát hiện mới qua không tới 5 phút, Thạch Trung Ngọc thương tâm, nếu như không phải sợ bị phát hiện, Thạch Trung Ngọc đã sớm xông lên lầu.
Không biết qua bao lâu, Thạch Trung Ngọc cảm giác mình sắp ngủ, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Thạch Trung Ngọc buồn ngủ quét sạch, hưng phấn chạy tới mở cửa.
Mở cửa nhìn một cái, người đến dĩ nhiên không phải Tuyết Sương Yên, mà là Dương Tử.
Dương Tử nhìn thấy dáng dấp Thạch Trung Ngọc quái dị hỏi.
- Làm sao vậy? Không phải nói mỗi ngày sờ ngực ta nửa giờ sao?
Thạch Trung Ngọc cười khan hai tiếng, cho Dương Tử đi vào, nhưng trong lòng thì sợ mất mật, tại sao sẽ như vậy chứ, đợi lát nữa Tuyết Sương Yên qua, phải làm sao mới ổn đây?