Lúc này Thạch Trung Ngọc mới phát hiện y phục trên người mình không có gì.
Cảnh tượng trước mắt dường như có chút quen thuộc, hơn một tuần trước, thời điểm Thạch Trung Ngọc mới vừa vào ở, giống như cũng như vậy, Hướng Lam xấu hổ chạy, các cô nương nghe được tiếng kêu của Hướng Lam ùa lên, vây xem lỏa nam.
Các cô nương nhìn thấy Thạch Trung Ngọc trần trụi đứng ở cửa, toàn bộ đỏ mặt chạy, Tuyết Sương Yên cùng Dương Tử cũng không ngoại lệ, cụ thể là bởi vì xấu hổ hay cái gì khác thì không người biết.
Thạch Trung Ngọc bi kịch, bị tất cả mọi người thấy hết, ai, quên đi, lão tử nhìn thoáng hơn các cô nương, sẽ không thẹn quá thành giận, nhìn thì nhìn, sẽ không thiếu khối thịt, chậm rãi mặc quần lót, mặc quần, từ từ đi tới phòng khách.
Mới vừa rồi thời điểm các cô nương ùa lên, một câu “Tỷ, hắn lại khi dễ ngươi?”
Làm cho Thạch Trung Ngọc cực kỳ phiền muộn, gõ cửa thì ra không phải Hướng Lâm, mà là Hướng Lam, bạo lực gõ cửa thật không biết là học với ai, còn có câu “Lại khi dễ ngươi?”
Làm cho Thạch Trung Ngọc thẹn thùng không gì sánh được, lão tử lúc nào khi dễ qua Hướng Lam rồi hả?
- Ngươi không thể mặc nhiều quần áo một chút sao?
Cơ Như Nguyệt nhìn thấy Thạch Trung Ngọc ở trần đến phòng khách, có chút bất mãn nói, tốt xấu nơi đây ở năm nữ hài, như thế không khỏi có chút kỳ cục a?
- Không phải nói qua rồi sao, sau khi ta bị nữ nhân kia cưỡng gian thì không có y phục mặc.
Thạch Trung Ngọc vô tội nói.
Các nàng căn bản không tin tưởng chuyện ma quỷ của Thạch Trung Ngọc, ở các nàng cho rằng nơi nào sẽ có nữ nhân đi cưỡng gian nam nhân?
Thạch Trung Ngọc nhìn đồng hồ, cư nhiên mới 12h, bất đắc dĩ a, rời giường sớm như vậy làm gì?
- Tiểu Tuyết, y phục ba ngươi vẫn còn chứ? Cho hắn hai bộ mặc trước đi!!
Cơ Như Nguyệt nói.
- Không có.
Tuyết Sương Yên lắc đầu nói:
- Lúc đó ta cũng không biết trong nhà sẽ thêm ra một nam nhân, dù sao giữ lại cũng không dùng, ta liền đốt hết.
Hướng Lâm cau mày suy nghĩ một chút nói:
- Như Nguyệt tỷ, ta nhớ lần trước dường như ngươi mua một bộ y phục cực lớn, ngược lại ngươi cũng không mặc, không bằng để Thạch Trung Ngọc mặc trước? Sau đó lúc mọi người rãnh rỗi đi dạo phố, mua thêm cho hắn mấy bộ?
- Được.
Cơ Như Nguyệt không chút do dự đáp ứng, sau đó che miệng nhỏ nhắn chạy lên lầu, xem ra hình như là nín cười, mấy cô nương khác giống như cũng như vậy...
Thạch Trung Ngọc há miệng, có chút im lặng nói:
- Ta còn không có đồng ý đâu, các ngươi kích động như vậy làm gì?
- Thạch ca ca... đợi lát nữa, ngươi mặc món y phục đó có được hay không...
Hướng Lâm ôm cánh tay của Thạch Trung Ngọc lúc lắc, cũng không biết là vô tình hay cố ý, bộ ngực mềm mại luôn cọ xát bả vai Thạch Trung Ngọc.
Ta nhẫn, lão tử không thể bởi vì... chút đãi ngộ này liền đáp ứng yêu cầu kỳ quái kia, nếu như lấy ra là y phục kỳ quái thì làm sao bây giờ? Vạn nhất là loại y phục trước ngực phồng lên hai cái động, dựa vào, sao mặc được?
Còn chưa đủ ác, Hướng Lâm nháy mắt cho tỷ tỷ, thật không hỗ là tỷ muội sinh đôi, Hướng Lam ngầm hiểu, ôm một cánh tay khác của Thạch Trung Ngọc, bắt đầu lắc lắc.
- Thạch ca ca... ngươi đáp ứng người ta có được hay không, ngươi một nam nhân, cùng nữ nhân chúng ta ở chung một chỗ, luôn không mặc quần áo, chúng ta sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Hướng Lam cũng dùng bộ ngực của nàng cọ xát bả vai Thạch Trung Ngọc.
Dựa vào, trong lòng Thạch Trung Ngọc âm thầm chẳng đáng, các ngươi cũng biết không được tự nhiên? Không được tự nhiên còn ôm bả vai của ta lắc loạn? Bất quá hai tỷ muội sinh đôi giống nhau như đúc, một tả một hữu ôm, quả thực rất có sức dụ dỗ, Thạch Trung Ngọc bất tri bất giác đáp ứng rồi.
Cơ Như Nguyệt rất nhanh thì xuống, trong tay đang cầm một bộ quần áo màu trắng, đưa cho Thạch Trung Ngọc.
Buông ra nhìn một cái, dĩ nhiên là váy liền áo???
Chứng kiến Thạch Trung Ngọc lúng túng, các cô nương đều cười lên ha hả.
- Ngọc tỷ, ta cảm thấy bộ y phục này thật thích hợp ngươi, ai, lần trước mua đồ ăn, không biết làm sao lại mua bộ y phục này, ta còn buồn bực, làm sao sẽ đắt như vậy, về nhà mới phát hiện y phục này quá lớn, người ta không cho trả, ta chỉ có thể giữ lại, mặc một lần, thực sự không thích hợp ta, cho nên, Ngọc tỷ, y phục này đưa cho ngươi.
Cơ Như Nguyệt vừa cười vừa nói.
Thạch Trung Ngọc đương nhiên không muốn mặc, một nam nhân mặc váy liền áo, còn không bị người cười chết?
- Thạch ca ca... mới vừa rồi ngươi bằng lòng chúng ta, ngươi không thể đổi ý a.
Hướng Lâm nhìn ra Thạch Trung Ngọc không muốn mặc, vội vàng khích hắn.
Ai, một bước sai lầm đủ thành thiên cổ hận, lão tử làm sao lại không qua nổi sắc dụ như thế, cư nhiên đáp ứng sự tình hoang đường như vậy, các ngươi muốn đùa chơi chết ta sao.
Thạch Trung Ngọc ở ngay trước mặt bọn họ tử, bắt đầu cỡi quần, các cô nương đều mắc cở đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác.
- Ngươi làm cái gì, đùa giỡn lưu manh hả?
Hướng Lam gắt giọng.
- Thời điểm các ngươi mặc váy, bên trong còn mặc quần sao?
Thạch Trung Ngọc bất mãn nói, trong lòng thầm nghĩ, cho các ngươi chơi ta, ta liền ác tâm chết các ngươi, ngược lại không ra khỏi cửa, cũng không có người xem được.
Mặc vào váy liền áo màu trắng, Thạch Trung Ngọc cảm giác nổi da gà, vừa người hay không, tạm thời cũng không quản được.
- Được rồi.
Thạch Trung Ngọc nói.
Các cô nương lập tức xoay người lại, nhìn dáng dấp Thạch Trung Ngọc anh tuấn uy vũ, Thạch Trung Ngọc quả nhiên không có làm cho các nàng thất vọng, chừng mấy ngày không có cạo râu mép cùng da thịt cổ đồng bất kể nhìn thế nào cũng là nam nhân, nhưng mặc váy liền áo màu trắng, nhất là nửa người dưới, chân đầy lông, thấy thế nào cũng giống như... Biến thái...
- Xì...
Hướng Lâm không nhịn được, bật cười, có dẫn đầu, những người còn lại toàn bộ cười theo.
Dựa vào, như vậy cũng không ác tâm đến các ngươi? Lại còn có thể cười được? Thạch Trung Ngọc tức giận nhặt lên quần dài trên đất, nện ở trên đầu Hướng Lâm:
- Đi giúp ta giặt sạch quần.
Sau khi nói xong, thở phì phò ngồi ở chủ vị của bàn ăn:
- Người đâu, mang thức ăn lên.
- Vâng, Ngọc tỷ...
Cơ Như Nguyệt cười chạy vào nhà bếp, bưng ra đồ ăn đã làm tốt.
- Ta nói rất nhiều lần rồi, không cho phép gọi Ngọc tỷ, ta tình nguyện ngươi giống như Dương Tử, gọi đại thúc.
Da mặt Thạch Trung Ngọc cũng quá dầy, không phải là mặc váy liền áo bị cười vài cái sao, lại điên cuồng trút giận lên đồ ăn.
- Mới không cần đâu, người ta chỉ muốn gọi ngươi Ngọc tỷ.
Cơ Như Nguyệt nghịch ngợm nói.
Hai lỗ tai không nghe Như Nguyệt nói, một lòng chỉ muốn ăn.