Lực công kích của Goblin tham tiền thật quá cao, hơn nữa xung quanh còn có nhiều người chơi nhìn chằm chằm như vậy, điều này làm cho Thạch Trung Ngọc cảm giác rất có áp lực, thật không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.
- Ta vẫn cho là, phòng làm việc Hinh Vũ kia so với phòng làm việc Thần Tộc cũng không kém bao nhiêu, hiện tại xem ra, hoàn toàn là rác rưởi nha, sáu người đối phó một quái vật tinh anh cũng như vậy.
- Ta cũng cho là như vậy, bị gạt, đoán chừng là phòng làm việc bọn họ tìm được Bug hoặc bản đồ đặc thù gì, không ai đoạt quái, mới có thể thăng cấp nhanh như vậy, ngươi xem a! Hiện tại trên bảng bài danh đẳng cấp chỉ còn lại có ba cái, hai ngày nữa sẽ đi xuống cho xem.
- Bug, không thể, không nên vũ nhục Thần Lâm có được hay không, đạp phải vận cứt chó, tiến vào bản đồ đặc thù gì thì có thể.
- Có đạo lý, không phải ta khoác lác, ta một người cũng có thể một mình đấu Boss, thời điểm ở Tân Thủ Thôn, ta chỉ cùng một người tổ đội, liền qua phó bản, thời điểm gặp phải hai tinh anh, chúng ta đều là một người đấu một cái, lợi hại hơn phòng làm việc Hinh Vũ nhiều.
...
Các người chơi nghị luận ầm ĩ, cái này cho đám người Thạch Trung Ngọc áp lực lớn hơn, nếu như thời gian dư thừa mà nói, Thạch Trung Ngọc không ngại trước tiên giết mười mấy người này, nhưng bây giờ thời gian căn bản không đủ, còn dư lại khoảng hai mươi phút, thời gian của nhiệm vụ này khả năng liền đến rồi.
Liều mạng, ẩn núp như vậy cũng không phải biện pháp, cùng lắm thì chết, dù sao nếu như không nhanh giết chết người này, nhiệm vụ liền không xong được, rơi 5 cấp cùng rơi 6 cấp cũng không khác nhau bao nhiêu.
Thấy Thạch Trung Ngọc không sợ chết xông tới, hai mắt Goblin tham tiền lộ ra mừng rỡ, Kim Phủ trong tay trên dưới tung bay, tuy phối hợp với thân thể của nó có chút quái dị, nhưng nó vô cùng hưng phấn.
Một búa hạ xuống, Thạch Trung Ngọc thấy rõ ràng, vội vàng tránh ra, nhược hóa mãnh kích.
Ngay sau đó chính là Lực Phách Hoa Sơn, Goblin tham tiền tránh cũng không thể tránh, ngạnh sanh trúng hai cái, tè ngã xuống đất, Thạch Trung Ngọc thừa thắng xông lên, trọng kích bổ vào trên người Goblin còn không có đứng lên.
Đám người Cơ Như Nguyệt thấy Thạch Trung Ngọc phát động công kích, cũng biết ngày hôm nay phải liều mạng, đều rối rít phát động kỹ năng, công kích Goblin tham tiền, Hướng Lâm đã sớm chuẩn bị xong Trị Liệu Thuật, thời khắc bảo vệ Thạch Trung Ngọc.
Goblin tham tiền liên tục chịu nhiều lần công kích, nhất thời nổi giận, từ dưới đất bò dậy, thẳng tắp chạy về phía Thạch Trung Ngọc, sau đó bổ ngang một búa, Thạch Trung Ngọc giật mình, vội vàng tránh ra công kích.
Sau khi né tránh, Thạch Trung Ngọc không do dự, lập tức tiến công, một công kích phổ thông hạ xuống, không dám gần người, một kích thành công lập tức lui lại, đáng tiếc Thạch Trung Ngọc vẫn đánh giá sai tốc độ phản ứng của Goblin tham tiền.
Còn không có né tránh, bụng dưới liền bị công kích, Kim Phủ không biết lúc nào xuất hiện ở trên bụng Thạch Trung Ngọc, sau một khắc, Trị Liệu Thuật của Hướng Lâm rơi vào trên người Thạch Trung Ngọc.
HP khôi phục hơn phân nửa, nhưng còn không có đầy, tùy thời có nguy hiểm bị miểu sát, Thạch Trung Ngọc cùng Goblin tham tiền kéo ra chút khoảng cách, sau đó dùng kỹ năng đâm thủng.
Nếu đánh cận chiến quá mức nguy hiểm, Thạch Trung Ngọc chỉ có thể tuyển chọn viễn trình công kích.
Goblin tham tiền đương nhiên sẽ không dùng khuyết điểm của mình đi so với Thạch Trung Ngọc, lần nữa dán lên, khiến cho Thạch Trung Ngọc không thời gian thả kỹ năng, tuy các cô nương có thể công kích Goblin tham tiền, cũng không dám quá phận, nếu như kéo giá trị cừu hận qua, cũng không biết chết như thế nào.
Tuyết Sương Yên còn tốt một chút, ở phía sau Goblin tham tiền đánh nhiều lần, sau khi cừu hận bị nàng đoạt, Goblin tham tiền đuổi theo nàng, lại bị Thạch Trung Ngọc ở phía sau giáp công, khiến cho Goblin tham tiền cực kỳ buồn bực.
Rất nhanh, HP của Thạch Trung Ngọc bị Hướng Lâm kéo đầy.
Chỉ dựa vào Thạch Trung Ngọc cùng Tuyết Sương Yên giết, Cơ Như Nguyệt phỏng chừng ở trong vòng hai mươi phút là có thể giải quyết, thế nhưng tìm lại Lão Tiều Phu kia, phỏng chừng sẽ không còn thời gian, cho nên chỉ có thể đi hỗ trợ.
Tử Viêm từ trên mặt đất thẳng tắp xông về phía Goblin tham tiền, Goblin bị Tử Viêm đốt, hành động dừng một chút, Thạch Trung Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nhược hóa mãnh kích, trọng kích, Lực Phách Hoa Sơn.
Ném xong ba kỹ năng, Thạch Trung Ngọc cực kỳ thức thời chạy trốn, thấy Cơ Như Nguyệt có thể giúp được, mấy muội muội còn lại cũng công kích theo.
Cái này làm Goblin tham tiền triệt để nổi giận.
Quả quyết bỏ qua Thạch Trung Ngọc, đánh tới Hướng Lam.
Cơ Như Nguyệt không muốn để cho Hướng Lam bị nguy hiểm, lập tức thi triển kỹ năng đánh vào trên người Goblin tham tiền, Goblin hơi cải biến phương hướng, lao về phía Cơ Như Nguyệt.
Cơ Như Nguyệt chỉ có thể bắt đầu chạy trốn, Hướng Lam cùng Dương Tử rất muốn cứu Cơ Như Nguyệt, nhưng Goblin tham tiền dường như đã không muốn phiền toái nữa, nhận đúng Cơ Như Nguyệt, quyết đuổi theo nàng.
Cơ Như Nguyệt chẳng qua là một Pháp Sư, có thêm mẫn tiệp cũng sẽ không tăng tốc độ, rất nhanh liền bị Goblin tham tiền đuổi kịp.
Trong quá trình Cơ Như Nguyệt chạy, quay đầu nhìn phía sau, Goblin xấu xí lại ở phía sau mình không đến một mét, búa trong tay đã giơ lên, chỉ cần đi vào phạm vi nó công kích, Cơ Như Nguyệt chắc chắn phải chết.
Các người chơi xem náo nhiệt phảng phất như đã có thể chứng kiến ngưu nhân ở trên bảng bài danh đẳng cấp vẫn lạc.
Các cô nương liều mạng kêu tên Cơ Như Nguyệt, để cho nàng nhanh chạy đi.
Xong, bị đuổi kịp, Cơ Như Nguyệt biết mình có khả năng rời du hí xem ti vi hai giờ, mặc dù không hối hận đi cứu Hướng Lam, nhưng trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối, lúc này nàng đột nhiên nghĩ tới hôm qua Thạch Trung Ngọc nói:
- Không cần phải sợ, có ta ở đây, mặc kệ gặp cái gì, ta cũng sẽ bảo hộ các ngươi.
Tuy lúc đó những lời này của Thạch Trung Ngọc là chỉ nếu có xã hội đen đến tìm phiền toái, Thạch Trung Ngọc sẽ đi giải quyết, nhưng nữ hài thường thường sẽ vô hạn mở rộng lời nói của nam nhân, chắc hẳn cho rằng dưới tình huống hiện tại, Thạch Trung Ngọc cũng sẽ bảo vệ mình.
Bất quá Cơ Như Nguyệt biết đây là không thể, dù sao mới vừa rồi Thạch Trung Ngọc cùng mình cách xa như vậy, không thể nào đúng lúc chạy đến, trong lòng đã làm xong chuẩn bị chờ chết.
Nghe được thanh âm tới gần ở phía sau, Cơ Như Nguyệt đã có ý định nhắm mắt đợi chết.
Nhưng qua mấy giây sau, Cơ Như Nguyệt cảm giác có chút không đúng, tại sao mình còn chưa chết? Lẽ nào...
Nhìn lại, trên mặt đất cắm nửa thanh đoạn đao, từ ngoại hình đến xem, đó chính là Phong Nhuệ Chiến Đao của Thạch Trung Ngọc...