Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võng Du Sống Cùng Mỹ Nữ

Chương 95: Mặc váy liền áo lên phố

Chương 95: Mặc váy liền áo lên phố




Một trận gió thổi qua, góc chéo quần của Thạch Trung Ngọc bị thổi bay một ít, lông chân đón gió bay phất phới, trong miệng ngậm một điếu thuốc, mọi người lập tức hóa đá.

- Ngươi con mẹ nó là ai? Người ta bán hay không mắc mớ gì tới ngươi?

Ngụy Hào bất mãn nói.

Ngụy Hào căn bản không có liên tưởng đến biến thái trước mắt là Thạch Trung Ngọc lần trước đánh hắn.

Thạch Trung Ngọc căn bản không để ý tới người này, đi thẳng tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước uống, điên cuồng uống vài hớp, vài ngày không uống nước, cực kỳ khát nước a, ai! Bi thương, sinh lý còn chưa có giải quyết, ba ngày không có bài tiết.

Cơ Như Nguyệt cùng Dương Tử nhìn thấy Thạch Trung Ngọc, khuôn mặt kinh hỉ, mà Dương Băng Dao thì cực kỳ quái dị, người này làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này? Từ chỗ Huy ca biết mình gặp phải phiền phức, cố ý đến giúp mình sao? Bất quá hắn làm sao tiến vào? Cửa không phải khóa sao, hơn nữa hắn làm sao lại quen thuộc vị trí tủ lạnh như vậy? Ngay cả tầng nào đặt đồ uống cũng nhất thanh nhị sở.

Ngụy Hào bị người rơi xuống mặt mũi, vô cùng khó chịu, bất quá ngày hôm nay hắn cũng không phải tới thêu dệt chuyện, mà là thực muốn mua phòng ở, dĩ nhiên không phải hắn hảo tâm, đưa tiền cho Dương Băng Dao, mà là đánh ý tưởng giá thấp thu mua, giá cao bán ra.

Dùng năm triệu mua biệt thự, chỉ cần kiên nhẫn chờ vài ngày, là có thể bán tám trăm vạn, thậm chí càng cao, sinh ý như thế, ai sẽ không hài lòng? Lại có thể tiếp tục liên hợp Trần Thiên tạo áp lực cho Dương Băng Dao, buộc nàng bán đi càng nhiều sản nghiệp, thậm chí có thể từ từ thâu tóm công ty của nàng.

- Ngươi đến cùng bán hay không?

Ngụy Hào làm bộ không nhịn được nói.

- Không bán!

Dương Băng Dao, Dương Tử, Cơ Như Nguyệt đồng thời nói.

Điều này làm cho Ngụy Hào kinh hãi, đây là thế nào? Làm sao ba người đột nhiên phát sinh biến hóa lớn như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì nam nhân kia? Nhìn kỹ một cái, ĐxxCM, con mẹ nó không phải người ngay cả Huy ca cũng phải cho mặt mũi sao!

Ngụy Hào đương nhiên sẽ không quên Thạch Trung Ngọc nói Dương Băng Dao là nữ nhân của hắn, nhưng chỉ bất quá cho rằng hôm ấy Thạch Trung Ngọc vừa lúc đi ngang qua, Dương Băng Dao lại bởi vì trúng xuân dược mãn tính, hai người mới làm chuyện này mà thôi, không có gì cùng xuất hiện.

Ngược lại ba nữ nhân này cũng cực kỳ kinh ngạc, Cơ Như Nguyệt cùng Dương Tử tin tưởng Thạch Trung Ngọc là bởi vì cùng Thạch Trung Ngọc tiếp xúc qua một đoạn thời gian, hắn sẽ không cố tình gây sự, nhưng tại sao Dương Băng Dao tin tưởng Thạch Trung Ngọc? Giữa bọn họ chắc là lẫn nhau không nhận biết a?

Ý tưởng của Dương Băng Dao cùng Dương Tử, Cơ Như Nguyệt không sai biệt lắm, cho là mình tiếp xúc qua Thạch Trung Ngọc, thoạt nhìn Thạch Trung Ngọc là một đại nhân vật, có hắn ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, bất quá lại phải thiếu hắn một nhân tình, nhưng Cơ Như Nguyệt cùng nữ nhi đây là chuyện gì xảy ra?

Thạch Trung Ngọc đi tới trước mặt Ngụy Hào:

- Nghe không hiểu tiếng người sao? Không bán, còn chưa cút?

Ngụy Hào nhìn thấy Thạch Trung Ngọc đi tới, sợ hỗn đãn này trực tiếp đánh mình một trận, đánh vẫn là đánh vô ích, tìm người trả thù, hắn còn không có thực lực đó, thậm chí làm như vậy chết còn nhanh hơn, tìm xã hội đen đánh lão đại của xã hội đen, cái này không phải muốn chết thì là cái gì. Nghe Thạch Trung Ngọc cho hắn cút, nơi nào còn dám nói nhảm, vội vàng bỏ chạy.

Này khiến người của công ty đại diện rất khổ não, hắn là một quản lý, lão bản phái hắn tới hoàn thành nhiệm vụ này, sinh ý sắp làm thành, hắn cũng có thể được không ít trích phần trăm, nam nhân này vừa xuất hiện, cái gì cũng mất, u oán nhìn thoáng qua Thạch Trung Ngọc, hắn đương nhiên không dám nói cái gì, người ngay cả Ngụy Hào cũng không chọc nổi, là quản lí nho nhỏ như hắn có thể đắc tội sao?

Ngụy Hào đi, hắn còn ở lại chỗ này có ý tứ sao? Chào hỏi Dương Băng Dao, cũng vội vàng chạy đi.

- Tại sao ngươi không cho chúng ta bán nhà cửa?

Cơ Như Nguyệt hỏi.

Mới vừa rồi trong chốc lát đầu nóng, trực tiếp nói không bán, nhưng không bán, tiền từ địa phương nào tới a?

- Ta tới xử lý là được, ta nói rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ bảo hộ các ngươi, vì sao các ngươi không cho ta biết?

Thạch Trung Ngọc hỏi.

Cơ Như Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Đó không phải bởi vì ngươi không có tiền sao, tìm ngươi cũng không có tác dụng gì, cho nên liền dứt khoát không gọi ngươi.

Thạch Trung Ngọc trừng nàng:

- Trước về giúp đám người Hướng Lam làm cơm, ta đói bụng rồi, một hồi lại nói.

Nói xong Thạch Trung Ngọc đi về phía phòng vệ sinh.

- Các ngươi quen nhau?

Dương Băng Dao kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, hắn chính là một thành viên trong phòng làm việc chúng ta, ngụ ở chỗ chúng ta, Dương a di, ngươi cũng biết hắn?

Cơ Như Nguyệt hỏi.

Cơ Như Nguyệt vẫn luôn cảm thấy gọi Dương Băng Dao là a di có chút không thích hợp, dù sao Dương Băng Dao thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy, hơn nữa tuổi thật của nàng cũng bất quá mới 32, cùng mình chênh lệch không đến mười tuổi, kêu một tiếng tỷ tỷ là rất bình thường.

Nhưng mặc dù Dương Tử không lớn, nhưng không nhỏ, đã hơn mười sáu tuổi, cũng không thể gọi nàng tiểu chất nữ a? Nếu gọi Dương Tử là muội muội, Dương Băng Dao đương nhiên chỉ có thể làm a di, bất quá Dương Băng Dao đối với mấy cái này không lưu ý.

- Chúng ta đi chỗ ngươi trước.

Dương Băng Dao đề nghị.

Nàng cũng không cần sợ Thạch Trung Ngọc sẽ trộm đồ đạc nhà mình, hơn nữa Thạch Trung Ngọc ngay cả mật mã cửa biệt thự cũng biết, Dương Tử đã nói cho hắn biết, hắn muốn trộm đồ đã sớm trộm sạch, hơn nữa, mặc dù không rõ ràng thân phận của hắn, nhưng hắn còn không đến mức coi trọng chút tiền lẻ này.

Thạch Trung Ngọc ở trong phòng vệ sinh đùng đùng một hồi, nhất thời sảng khoái hơn không ít, chỉ là khiến cho nơi đây xú khí huân thiên, trong không khí phảng phất như mơ hồ có thể chứng kiến khí thể màu vàng nhạt, cũng chính là Thạch Trung Ngọc, đổi thành người bên ngoài ở trong phòng vệ sinh, sớm đã bị làm ngất, xả nước xong, Thạch Trung Ngọc trở lại biệt thự của Tuyết Sương Yên liền nghe được một tin dữ.

- Trong nhà không có thức ăn, mới vừa rồi Dương a di nói buổi tối chúng ta ra ngoài ăn.

Hướng Lam nói.

Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc khiếp sợ nhìn các nàng:

- Không phải nói đùa với ta chứ? Ta không có y phục mặc, để cho ta mặc váy liền áo lên phố?

Xì, lúc này các cô nương mới nghĩ tới vấn đề này, Thạch Trung Ngọc căn bản không có y phục mặc, ngược lại là Dương Băng Dao cực kỳ nghi hoặc, Thạch Trung Ngọc sẽ không có y phục mặc? Mới vừa rồi nàng nhìn thấy Thạch Trung Ngọc mặc váy liền áo, nếu như không phải cùng hắn làm qua chuyện kia, cũng kém chút cho rằng hắn là đồng tính luyến ái.

Bất quá coi như không phải đồng tính luyến ái, cũng có yêu thích đặc thù.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch