WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 23: Ra tay (1)

Chương 23: Ra tay (1)





"Sức gió, độ ẩm trong phạm vi đo lường tính toán! Đo lường tính toán quỹ đạo xong!"

Sau khi Chip tính toán tốt quỹ đạo, Lôi Lâm lập tức bóp cò Thập tự nỏ.

"VÍU...UU!! ! !" Tên nỏ mạnh mẽ bắn ra, phản lực cực lớn khiến cánh tay Lôi Lâm hơi tê tê.

Phốc! ! ! Tên nỏ bắn vào mắt trái Thực Hủ Lang, rồi lại xuyên ra từ mắt phải, Thực Hủ Lang gầm rú hai tiếng, rồi trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Đã có Chip! Đối với bài tập yêu cầu độ chính xác cao như thế này thì mình chiếm ưu thế quá lớn, Thập tự nỏ cũng không phải cung tiễn, chỉ cần nhắm trúng sau đó bóp cò là được, càng thêm thuận tiện!"

Lôi Lâm thầm so sánh sự khác nhau giữa việc dùng Thập Tự kiếm và Thập tự nỏ."Xem ra, về sau mình thích hợp công kích từ xa hơn, thế này cũng càng thêm an toàn, chỉ là kích phát năng lượng sinh mệnh kỵ sĩ còn không có đầu mối, chẳng lẽ thật sự phải trải qua huyết chiến?"

Lúc trước Lôi Lâm không cần cung nỏ, một là vì muốn phát tiết, thứ hai chính là muốn thử kích phát năng lượng sinh mệnh của kỵ sĩ, nhưng đáng tiếc có át chủ bài là Chip, nên cho tới bây giờ hắn cũng chưa ép chính mình đến tuyệt cảnh, nên cũng không cảm giác được năng lượng sinh mệnh kích phát trong tuyệt cảnh.

"Lôi Lâm! Vậy mới tốt chứ!" Lúc này Kiều Trị mới phản ứng được, hung hăng vỗ bả vai Lôi Lâm.

"Từ nay về sau, cái Thập tự nỏ này chính là của cậu!"

"Vậy thì cảm ơn nhé!" Lôi Lâm cười, cho dù Kiều Trị không nói, hắn cũng muốn đoạt cái Thập tự nỏ này tới tay.

"Ồ! ! ! Lôi Lâm! Lôi Lâm đã giết Thực Hủ Lang, Lôi Lâm đại nhân! Lôi Lâm đại nhân! Nhanh cứu chúng ta!"

Lúc này, càng có nhiều Thực Hủ Lang xông vào nơi trú quân, các học đồ gào khóc vọt tới Lôi Lâm bên này.

Do có Kiều Trị chuẩn bị trước đó, liên minh của bọn hắn tổn thương nhỏ nhất, hơn nữa lại có hai kỵ sĩ dự bị cao thủ là Lôi Lâm, Kiều Trị, nên nơi này xem như chỗ an toàn nhất ngoài khu vực xung quanh mấy người áo trắng.

"Hô! ! !" Âu Lâm thở hổn hển, vung một kiếm đánh tới cự lang, lực lượng khổng lồ truyền đến, đánh bay Thập Tự kiếm trong tay hắn ra ngoài.

"Tao là người thừa kế gia tộc! Tao còn có rất nhiều thứ đều chưa kịp hưởng thụ! ! Sao có thể chết ở chỗ này? ? ?"

Âu Lâm gầm thét, hiện tại mấy đồng bọn chung quanh hắn đã bị chết mất hai người, còn lại không phải chết rồi thì chính là bỏ chạy tứ tán.

Đúng lúc này, tiếng hô "Lôi Lâm đại nhân!" truyền đến, khiến hai mắt hắn tỏa sáng.

"Đúng rồi! Liên minh Kim Tước Hoa vẫn còn vũ lực, lúc trước Lôi Lâm lại lợi hại như vậy, hắn nhất định có thể cứu ta!"

Âu Lâm không chần chờ nữa, chạy tới chỗ Lôi Lâm.

"Lôi Lâm! ! Lôi Lâm đại nhân! ! ! Cứu mạng! ! ! !"

"A...!" Lôi Lâm đang dùng Thập tự nỏ, nghe được tiếng kêu thì ngẩng đầu lên nhìn: "Là Âu Lâm ah!"

Lúc này bộ dáng Âu Lâm rất là chật vật, không chỉ trường kiếm đã mất, trên người còn bị thương, đằng sau còn bị một con cự lang đuổi sát.

"Đáng tiếc! Mày tìm sai người rồi! Thật sự cho rằng tao sẽ độ lượng như vậy sao?" Khóe miệng Lôi Lâm cong lên, nhe răng cười.

"Có Phù Thủy áo trắng ở đây, tao không dám đánh cược, âm thầm động tay chân giết mày! Nhưng nếu như chỉ là không kịp cứu viện thì bất kỳ người nào cũng không thể coi đây là lý do để làm khó dễ!"

Lôi Lâm nhìn Âu Lâm, lộ ra nụ cười xán lạn.

"Hắn nhất định sẽ cứu mình! Nhất định sẽ! ! !" Âu Lâm nhìn nụ cười của Lôi Lâm, trong lòng thoáng buông lỏng, chạy trốn càng nhanh hơn rồi.

"Ô! ! ! Không! ! ! !" Sau đó Âu Lâm tuyệt vọng trông thấy Lôi Lâm nâng Thập tự nỏ bắn ra, giải quyết một con Thực Hủ Lang ở bên kia.

"Sao mày có thể, sao có thể như vậy? ? ?" Trong nháy mắt Âu Lâm thất thần, dưới chân bị vướng cục đá làm trượt chân, ngã xuống đất.

Con Thực Hủ Lang sau lưng xông lên, răng nhọn cắn xuống, máu chảy ồ ạt...

"Cám ơn! !" Bên kia, nữ sinh được Lôi Lâm cứu đã chạy đến trước mặt Lôi Lâm nói lời cảm tạ: "Cảm ơn anh!"

"Không cần khách khí!" Lôi Lâm mỉm cười, mà Lỵ Lỵ bên kia nhìn Lôi Lâm, đỏ mặt, cúi đầu.

Tiếng huýt sáo truyền đến, ánh mắt Kiều Trị thoáng nhìn Lỵ Lỵ, dùng một loại ánh mắt "Cậu hiểu được" để nhìn Lôi Lâm.

"Đã lúc này rồi, Kiều Trị cậu còn không sửa tính đi!"

"Cho dù sa đọa vào vực sâu tử vong, cậu cũng không thể ngăn cản tôi yêu thích tình yêu mỹ hảo!" Kiều Trị dùng ngữ khí của một người sẵn sàng tử vì đạo để nói..

"Cậu không chết được đâu, mấy người áo trắng cũng sắp xuất thủ!" Lôi Lâm trợn trắng mắt.

Tuy chiến trận hỗn loạn tưng bừng, nhưng đám cự lang dường như có giác quan thứ sáu kinh người, vẫn luôn không dám quấy rối ba vị Phù Thủy áo trắng, tạo thành một vòng tròn quỷ dị.

Mà trong lúc ầm ỹ, Lôi Lâm trải qua Chip tăng cường ngũ giác nên vẫn nghe được cuộc đối thoại giữa các Phù Thủy áo trắng, có lẽ bọn hắn cũng không thèm che lấp.

"Hắc Nha! Còn chưa động thủ, học đồ tử thương quá nhiều, chúng ta sẽ bị giảm đánh giá đấy!" Một người phụ nữ lên tiếng.

"Yên tâm! Yên tâm! Tôi đã để ý rồi, đến hiện tại vừa chết mười đứa, còn chưa vượt qua phạm vi!"

Một giọng nói có chút bất cần đời truyền đến, là giọng nam.

"Chẳng qua cũng đến giới hạn rồi, nhanh ra tay, tôi còn muốn suy nghĩ mô hình ổn định pháp thuật này đây! Đáng chết! Phụ năng lượng chung quanh nơi này quá cao, căn bản không thể hoàn thành cấu tạo "Đa Cách Ô Lý"!"

"Vậy để tôi đến đi!" Một người đàn ông nãy giờ không nói gì đứng dậy.

" Phù Thủy thần bí! Người thần bí trong truyền thuyết có thể điều khiển sức mạnh tự nhiên rốt cục muốn xuất thủ sao?" Lôi Lâm gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng kia.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.