Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 4: Chip (2)

Chương 4: Chip (2)


"Đây là nô bộc học viện phụ trách tiếp chúng ta, nghe nói còn không phải Phù Thủy, rõ ràng đã khủng bố như vậy, vậy Phù Thủy chân chính sẽ có dáng vẻ thế nào?"

Lôi Lâm đột nhiên phát hiện, hắn sinh ra hứng thú cùng tò mò mãnh liệt đối với nghề nghiệp Phù Thủy này, hận không thể lập tức đi tới học viện để tìm tòi hư thực.

Hàng người rất ngắn, lập tức đã đến lượt Lôi Lâm, người áo đen mặt sẹo đưa một phần bánh mì trắng và nước trái cây cho Lôi Lâm xong rồi không nói gì, chỉ phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Nếu là Lôi Lâm lúc trước, cho dù bởi vì không ở trong nhà, không dám kéo người này ra đánh vài roi, sắc mặt cũng tuyệt đối sẽ không tốt đẹp, thậm chí sẽ mắng hai câu.

Nhưng Lôi Lâm hiện tại đương nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy, dựa theo ký ức, dùng lễ nghi của một người quý tộc: "Cám ơn ngài! Tiên sinh!"

Người áo đen vẫn không tỏ vẻ gì, nhìn Lôi Lâm quay người rời đi.

"Ồ! Không thể tưởng được Lôi Lâm kia lại dùng lễ nghi, giống y như một quý tộc vậy!" Có hai thiếu niên theo ở phía sau không khỏi xì xào bàn tán.

"Nhanh đuổi kịp!" Người mặt thẹo lại lên tiếng, tiếng nói như sấm đột nhiên nổ tung bên tai hai người này.

Tiếng vang ầm ầm, thậm chí dọa cho một thiếu niên sợ đến mức trực tiếp ngã ngồi dưới đất.

Lôi Lâm mặc kệ nghị luận đằng sau, nhìn lạnh lẽo chung quanh, khẽ cười khổ: "Được rồi! Mình đúng là không được người khác hoan nghênh!"

Nhìn Kiều Trị, hắn cũng vội vàng hơi quay đầu, bàn tay sau lưng còn lắc lắc, ra ám hiệu.

"Ồ! Được rồi! Nể tình thuốc bôi, anh đây sẽ không vạch trần chú!" Lôi Lâm thở dài, tìm một chỗ tương đối vắng vẻ, cũng mặc kệ có trải thảm hay không, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu gặm lấy gặm để.

" Bánh mì trắng này còn thì không ngon bằng kiếp trước! Nhưng ở trong trí nhớ của Lôi Lâm thì đây đã là đồ ăn chỉ lễ tết mới có rồi!"

Lôi Lâm vừa ăn vừa nghĩ.

Căn cứ vào ký ức của Lôi Lâm, sức sản xuất ở thế giới này còn rất thấp, bánh mì trắng là đồ ăn của quý tộc, tiểu quý tộc bình thường, chỉ có vào ngày lễ long trọng, tiến hành chúc mừng mới có thể dùng.

Đối với nông phu bình thường, bánh mì đen vừa cứng lại không có dinh dưỡng chính là mỹ vị vô thượng rồi.

Nghĩ đến bánh mì đen trong trí nhớ mà mình từng thấy, cứng đến mức có thể dùng như viên đá thì Lôi Lâm lại thở dài: "May là vận khí không tệ, dù là quý tộc hay Phù Thủy, đều là cao tầng ở thế giới này, không cần chịu khổ!"

Ăn như hổ đói ăn xong miếng bánh mì trên tay, lại uống một hơi cạn sạch nước trái cây, Lôi Lâm mới cảm thấy mỹ mãn đưa tay lau lau miệng, rồi mới trở lại xe ngựa.

Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, các thiếu niên quý tộc sẽ dựng lều vải ở nơi trú quân, nghỉ ngơi một tối rồi mới đi, nhưng rõ ràng sẽ không có người nào mời Lôi Lâm, chính hắn cũng không mang lều vải, chỉ đành ngủ lại trên xe ngựa vừa lạnh lại vừa cứng!

"Vừa rồi nhìn quanh mới thấy, có hơn năm mươi học đồ, hai mươi lăm người mặc đồ đen, mặc áo choàng trắng là có địa vị cao nhất, có ba người!"

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi chỉ đứng từ xa để nhìn mà lại lập tức bị phát hiện, Lôi Lâm vẫn thấy lông tơ cả người dựng thẳng lên.

Đặc biệt khi Chip nhắc nhở "Phát hiện phóng xa không rõ!" "Bị lực từ trường không rõ quấy nhiễu, không thể quét qua!"

Càng khiến đáy lòng Lôi Lâm lạnh lẽo!

"Xem ra cho dù có Chip! Mình vẫn là kẻ yếu ở thế giới này! Có điều chính vì như thế, mới khiến mình càng thêm khát vọng lực lượng của Phù Thủy!"

Trong mắt Lôi Lâm dường như bốc lên hai ngọn lửa.

"Vẫn nên đi ngủ sớm một chút thôi! Ngày mai còn phải chạy đi đấy!"

Lôi Lâm cởi áo khoác rồi bổ nhào trên mặt đất, để mình ngủ thoải mái hơn một điểm.

"Hành trình này đã đi hơn ba tháng, đi xuyên qua mười vương quốc, rõ ràng còn chưa tới mục đích, điều kiện giao thông thời cổ đại này thực sự là..."

Hai mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng cũng không biết trôi qua bao lâu, cửa xe ngựa đột nhiên "Phanh" một tiếng rồi mở ra.

Lôi Lâm đột nhiên đứng dậy, lập tức ngửi thấy được mùi hương hoa hồng.

Mùi hương thơm ngát mà không nồng, rất là dễ ngửi, khiến thân thể của hắn xuất hiện rung động, khơi gợi lên trí nhớ của hắn.

"... Lôi Lâm! Ngươi vẫn khỏe chứ?" Một giọng nữ dễ nghe truyền vào.

"Là Bối Tư Tháp sao? Mời vào!" Lôi Lâm né sang một bên.

Hương hoa trong xe ngựa lập tức chuyển thành nồng nàn, theo đó là một cô gái xinh đẹp bước vào.

Làn da trắng nõn, chỉ mặc quần áo màu đỏ bó sát, lộ ra đường cong nóng bongt.

Càng khiến Lôi Lâm khó quên là mái tóc bạch kim của thiếu nữ, và đôi mắt đỏ như bảo thạch, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, tạo thành vẻ hoặc mị kỳ dị.

Đây chính là thiếu nữ làm hại Lôi Lâm chịu một trận đánh, hơn nữa còn mất mạng:Bối Tư Tháp!

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Thiếu nữ này tuy phát dục rất khá, vô cùng có sức hấp dẫn đối với Lôi Lâm, nhưng đối với Phương Minh đến từ dị giới, đã sớm trải qua thời điểm điên thì cô nàng cũng chỉ là người có chút tư sắc mà thôi.

Biểu hiện ra ngoài chính là lãnh lãnh đạm đạm.

Rất rõ ràng, loại thái độ này khiến để thiếu nữ đối diện có chút giật mình, lời nói chuẩn bị trước đó cũng không nói ra được.

Sau một hồi im lặng thật lâu, cô nàng này mới từ trong lòng ra một bình thủy tinh nhỏ, đặt vào trong tay Lôi Lâm: "Chuyện này... Đây là thuốc trị thương, bôi ở trên người thì tốt rồi! Thật... Thật xin lỗi!"

Thiếu nữ khẽ khom người, lộ ra tuyết trắng no đủ trước ngực, Lôi Lâm thấy mà trong lòng khẽ động.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch