Vương Hạo ngồi xếp bằng trên giường, đường gân xanh trên trán nổi lên, đầy từng dòng mồ hôi li ti.
Sau khi pha chế thành công Dược Tề Phá Mạch, Vương Hạo uống luôn, bắt đầu vận Vũ Diệu Thiên Ma Quyết chuẩn bị ngưng tụ chân khí về đan điền, sau đó vỗ tác khí làm vỡ kinh mạch trong cơ thể mình, đột phá trở thành Võ Sư.
Khi là Võ Đồ, các võ giả đều lấy việc cường hóa thân xác làm chủ, nhưng sau khi thân xác được cường hóa chín lần cũng đến mức cực hạn của cơ thể con người, dù cho có tiếp tục cường hóa cũng khó mà làm cho thân xác được cường hóa lên.
Cho nên muốn trở thành Võ Sư, bắt buộc phải ngưng tụ chân khí, sau đó phá vỡ tĩnh mạch trong cơ thể, khiến cho chân khí chuyển động khắp cơ thể từ ngoại luyện chuyển đến nội luyện, dùng chân khí đi nuôi ấm thân xác, khiến cho thân xác một lần nữa đạt được sự cường hóa.
Mà chân khí ngoài tác dụng nuôi ấm thân xác ra còn là phương pháp công kích củaVõ Sư, chỉ cần sử dụng chân khí trong lúc giao đấu với đối thủ không những chỉ phá hoại được thân xác của đối phương mà còn công kích đến cơ quan nhu nhuyễn trong cơ thể đối phương, phương pháp này được gọi là ám kình.
Khi Trăm Trường Tranh Bá, lúc mà anh ta giao đấu cùng với Đinh HạoKiệt, đá chọi đá với đối phương một lúc, ngay tức khắc trong cơ thể cuồn cuộn kịch liệt, nếu không phải là có Thiểm Điện BộĐăng Phong Tạo Cựcgiao đấu với Đinh Hạo Kiệt thì nhiều nhất là không quá ba bốn chiêu, anh ta nhất định phải quỳ gối.
Đột nhiên, trong cơ thể Vương Hạo truyền ra một âm thanh nặng nề, mùi vị của một luồng khí ác bao trùm khắp trên cơ thể.
Cơ thể Vương Hạo bỗng nhiên chấn động, nơi đan điền sản sinh ra một luồng chân khí dễ dàng chuyển dời va chạm vào một đường kinh mạch, trong phút chốc chân khí giống như nước lũ vỡ đê, điên cuồng chảy vào khắp nơi trong cơ thể.
Nửa ngày sau, Vương Hạo mở mắt ra từ từ, thở một hơi, cảm nhận được luồng chân khí vô cùng mạnh trong cơ thể, cảm giác khoan khoái khắp cơ thể không thể nào diễn tả được.
Một quyền của Vương Hạo đánh ra mang theo quyền phong mạnh mẽ mang đến cho con người một loại áp bức cảm dũng mãnh.
Vương Hạo cảm nhận một cách tỷ mỉ luồng chân khí trong cơ thể, khóe miệng để lộ ra một nụ cười gượng, Vũ Diệu Thiên Ma Quyết quả nhiên lợi hại, sau khi phá vỡ một mạchthì chân khí được tu luyện ra tuyệt nhiên là gấp ba bốn lần người bình thường.
Hơn nữa theo như hệ thống nói, Vũ Diệu Thiên Ma Quyết càng tu luyện đến cùng thì sự chênh lệch này càng rõ ràng, trừ khi là thần công cùng đẳng cấp nếu không thì không có cách nào sánh được.
Leng keng!
– Chúc mừng chủ nhân đột phá Võ Sư, hệ thống sẽ khởi động khuôn mẫu thăng cấp, dự tính ba giờ đồng hồ sau sẽ hoàn thành việc thăng cấp, trong thời gian này chức năng hoán đổi có thể được tiến hành, còn các chức năng khác tất cả đều tắt, chủ nhân có thể tạm thời làm một người tốt.
– Tạm thời làm một người tốt!
Vương Hạo nhếch mép, danh tiếng của hắn hiện nay đã xấu khắp mọi nơi rồi, còn có cơ hội để làm người tốt ư!
Có điều, trong lòng lại vô cùng hy vọng, hệ thống sau khi thăng cấp sẽ có những biến hóa như thế nào!
“Hệ thống thăng cấp rồi, tiếp theo đó cần làm gì!”
Vương Hạo nghĩ đi nghĩ lại, lấy trang bị trên cơ thể hắn ra và bắt đầu kiểm tra.
Nhẫn điện từ cấp hai, nhẫn lực vô cùng lớn mạnh,có thể sản sinh ra hiệu quả tê liệt lớn mạnh, và tổn thương điện lực đối với Võ Sư.
Áo tàng hình cấp hai, Võ Sư sau khi ẩn thân khó có thể nhận ra, trừ khi có người có cảm nhận hiếm có nếu không ai cũng không thể phát hiện ra.
Kiếm laser cấp ba, vô cùng nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ có bàn tay to nhỏ, khi sử dụng mới có thể bắn ra một đường tia laser, có tính sát thương cực mạnh đối với Võ Tông, tiền đề là có thể công kích tới Võ Tông.
Súng tự động Ngân Lang cấp ba, uy lực rất mạnh, có khả năng phá vỡ phòng ngự của Võ Tông, nếu là tập kích, chỉ cần bắn một phát Võ Tông ắt chết, chỉ tiếc sức giật quá mạnh, chỉ dựa vào tu vi Võ Sư cấp một của hắn, nhiều nhất chỉ bắn được hai phát.
Dao hợp kim cấp bốn, vừa nhỏ nhắn tinh xảo vừa linh hoạt, chỉ cần dao khí đủ lớn, xuyên qua phòng ngự của Võ Vương là không có vấn đề gì.
Cự kiếm hợp kim cấp bốn, nặng hơn hơn 100 kg cũng có khả năng sát thương rõ rệt đối với Võ Vương, đáng tiếc hắn không có cách nào phát huy được uy lực thực sự của cự kiếm hợp kim.
“Lực công kích này bây giờ ta không thiếu một chút nào, hình như chỉ thiếu chút trang bị phụ trợ.”
Vương Hạo gãi cằm, mở thẻ ngân hàng của mình ra nhìn trong thẻ còn dư một tỷ chín trăm tám mươi triệu, hắn nghĩ với số tiền này thì mua bộ trang bị phụ trợ chắc là không có vấn đề gì.
“Võ giả quả là một nghề tiêu tốn tiền bạc nhất.”
Vương Hạo thu lại trang bị của mình, chỉ với vài bộ trang bị này ít nhất đáng giá mấy tỷ, nếu như người thường sử dụng thì mấy đời cũng không dùng hết.
Đương nhiên người mới làVõ Sư cấp một mà có được giá trị con người như hắn, cũng rất hiếm tồn tại.
Có điều, điều này cũng nói rõ hơn, giữa võ giả và người thường có một khoảng cách không thể vượt qua.
Trước khi đi ra ngoài, Vương Hạo còn đeo khẩu trang, tránh việc trên đường bị người khác nhận ra, sau đó bị ném trứng thối.
…
Cửa Hàng Trang Bị Quang Viễn, một cửa hàng buôn lậu vũ khí.
Nghe nói bà chủ của cửa hàng rất lợi hại, không chỉ bán vũ khí hợp kim, vũ khí quân hỏa, vũ khí khoa học kỹ thuật ngay cả cơ giáp thứ vũ khí mà cấm cá nhân được buôn bán, cô cũng có thể làm được, hơn thế nữa còn dám quang minh chính đại mang ra bán.
Hơn nữa sau đó người của quân bộ còn coi như chưa nhìn thấy vậy.
Khi mà Vương Hạo bước vào trong Cửa Hàng Trang Bị Quang Viễn, bỗng chốc ngẩn người ra đứng im một chỗ, hắn nhìn thấy Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi cũng ở trong cửa hàng.
– Tiểu bảo bối Huyên Huyên của anh, chúng ta thật sự có duyên!
Vương Hạo chủ động tiến gần.
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi vừa nghe thấy tiếnghắn trong phút chốc toàn thân cảm thấy bất ổn, thế nào mà đi đâu cũng gặp phải tên vô sỉ khốn nạn này!
Đặc biệt là Nhạc Huyên, sau khi nghe xong câu nói tiểu bảo bối Huyên Huyên của Vương Hạo liền rùng mình một cái, sởn da gà. Thật là quá ghê tởm.
– Tiểu Huyên, vị này là!
Trước bàn lễ tân một người đàn bà xinh đẹp hiếu kỳ hỏi, đây chính là bà chủ của Cửa Hàng Trang Bị Quang Viễn, Vân Sơ Dao.
Toàn thân trên dưới toát ra một nét nữ tính rung động lòng người, vô hình trung có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, tuyệt đối không phải là thứ mà Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi có thể có được.
– Dì Sơ Dao, anh ta là một tên cặn bã.
Hạ Vi Vi lễ phép trả lời câu hỏi của Vân Sơ Dao.
Vân Sơ Dao che miệng cười khúc khích, từ ngữ khí của Vương Hạo và thái độ cũng như mức độ tùy ý của Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi có thể thấy rằng, người này hai đứa nhất định rất quen, nếu không thì không thể nào vô lễ như vậy được.
– Mẹ, người này chính là Vương Hạo!
Nhạc Huyên vuốt chán, vô lực thốt lên.
Từ cái thời khắc mà cô về nhà, đã bị Vân Sơ Dao thẩm vấn giống như phạm nhân, không ngừng hỏi giữa cô và Vương Hạo có phát sinh quan hệ gì hay không.
Cuối cùng dưới sự giải thích mạnh mẽ và khẳng định của cô, mẹ cô mới tin lời cô nói, nhưng có điều không biết là ảo tưởng hay là nhìn nhầm rồi, rõ ràng cô nhìn thấy vẻ thất vọng hiện lên trong ánh mắt Vân Sơ Dao.
Điều này khiến cho Nhạc Huyên ngẩn người ra đứng yên một chỗ, lẽ nào trong lòng mẹ cô ta, cô ta đáng bị tên tiện nhân Vương Hạo này chà đạp sao?
Vương Hạo, Vi Vi ngẩn người, không ngờ rằng Cửa Hàng Trang Bị Quang Viễn này là do nhà Nhạc Huyên mở, cũng không biết rằng là có thể đưa ra một cái giá hữu nghị hay không!
– Cậu chính là Vương Hạo!
Trước mắt Vân Sơ Dao sáng lên cô quan sát tỷ mỉ Vương Hạo, bỏ khẩu trang ra chính là Vương hạo sao!
Đối với Vương Hạo, Vân Sơ Dao thật lòng có cảm nhận không tồi, tài năng thiên phú không cần phải nói tới, chỉ cần là những người đã gặp qua đều biết, thời đại thuộc về Vương Hạo bắt đầu rồi.
Hơn nữa khả năng kiếm tiền của Vương Hạo cũng rất tốt, đây tuyệt đối là khả năng cần có của con rể cực phẩm.
Còn vấn đề nguồn gốc của tiền có chính quy hay không, bà ta hoàn toàn không để tâm tới, bởi vì việc bà ta mở Cửa Hàng Trang Bị Quang Viễn, những vũ khí mà cửa hàng bán bề ngoài là những trang bị hợp pháp nhưng vẫn có rất nhiều loại trang bị không hợp pháp.
Vì thế trong suy nghĩ của cô, việc tiền kiếm được là chính quy hay không cũng chẳng là gì, điều quan trọng nhất là có khả năng kiếm tiền.
Chính vào lúc này, bên ngoài cửa lại bước vào một vị thiếu niên gầy gò.
Khi nhìn thấy người thiếu niên gầy gò này, Nhạc Huyên nghĩ một lát và nhận ra vị thiếu niên này hình như là Lý Vân Dương.