Xe jeep chạy vào trong đại viện gia đình quân nhân, ngoắt nga ngoắt ngoéo chạy một hồi, dừng lại ở cổng sắt một nhà tường thấp.
Ba đứa nhỏ bên trong nghe được động tĩnh, “Cọ” một chút từ ghế trên đứng lên, hai đứa nhỏ càng là cực kỳ hưng phấn, theo bản năng muốn lao ra đi nghênh đón ba mình.
Cố Thanh Hải vội vàng ngăn cản: “Không thể đi, chúng ta cứ ở trong nhà chờ, bằng không dì ta còn tưởng rằng chúng ta đang hoan nghênh dì ta đó!”
Lục Thanh Lạc và Lục Thanh Hà đứng lại, liếc nhìn nhau một cái, lại đồng loạt trở về ngồi trên ghế.
“Đại ca nói rất đúng!”
Nhưng mặc kệ thế nào, trong lòng bọn họ vẫn là nhớ thương Lục Trạch Thiên, cho nên hiện tại ngồi ở trên ghế, cũng nhịn không được vặn vẹo mông, muốn đứng lên.
……
“Chị dâu, chúng ta đến rồi.”
Bên ngoài xe, Hắc Hổ rút chìa khóa xe, dẫn đầu xuống xe.
Tần Thi nuốt nước miếng một cái, muốn áp xuống cảm giác buồn nôn vẫn không thể xua đi không được.
Cô mới vươn tay ra, Lục Trạch Thiên bên ngoài đã mở cửa xe.
Lục Trạch Thiên nhìn sắc mặt cô tái nhợt, có chút lo lắng: “Em không sao chứ?”
Tần Thi hơi hơi lắc lắc đầu, nhanh chóng xuống xe, “Chỉ là say xe, hoãn một lát thì tốt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Hắc Hổ xách hai bao bọc trong cốp xe xuống, dùng khuỷu tay đẩy cổng ra, sải bước vào trong.
Tần Thi đi theo Lục Trạch Thiên vào sân, nhìn nhà vệ sinh bằng gạch ở góc sân, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Đi nhà vệ sinh không cần chạy ra ngoài là tốt rồi, hơn nữa nhà vệ sinh bằng gạch nhìn so với nhà xí đất trong thôn sạch sẽ hơn, bền chắc hơn một ít.
Sân rất rộng, chỉ có điều đồ đạc lộn xộn bày ra một đống, nhìn có chút loạn.
Nhưng hoàn toàn có thể hiểu được, Lục Trạch Thiên mỗi ngày không có nhà, bọn nhỏ tự nhiên không có khả năng thu dọn được mấy thứ này.
Tần Thi quay đầu nhìn nhà ở, tổng cộng hai gian nhà trệt, từ bên ngoài nhìn còn rất lớn, cũng không biết bên trong cụ thể ra sao, không gian có thể dùng bao nhiêu.
“Gian nhà bên này khá lớn, phòng chúng ta với bọn nhỏ, thư phòng đều ở bên trong,” Lục Trạch Thiên giới thiệu cho Tần Thi tình huống trong nhà, “Gian bên phải này là phòng bếp nhà ăn và phòng chứa đồ lẫn lộn.”
“Về sau xem kĩ càng hơn, tôi mang em gặp đứa nhỏ một chút, rồi em nghỉ ngơi trước đi.” Lục Trạch Thiên cũng biết Tần Thi mệt đến không được, không nói nhiều lời với cô.
Tần Thi gật gật đầu, đi theo anh vào trong nhà.
Còn chưa kịp xem bài trí trong nhà, trong nhà đã truyền đến tiếng ba đứa nhỏ có chút hưng phấn.
“Ba ba!”
“Ba.”
Long phượng thai thấy Lục Trạch Thiên đã quên hết thảy, căn bản không nhớ được lời đại ca nhà mình nói “Phải nhịn xuống, đừng kích động”, đồng thời nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy tới trước mặt Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên đưa tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, nhìn chúng nó quấn quýt ánh mắt vui mừng, biểu tình trở nên nhu hòa, “Ừm, ba ba đã trở lại.”
Cố Thanh Hải nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhịn được đứng dậy, đi về phía trước vài bước.
Cố Thanh Hải 4 tuổi được Lục Trạch Thiên nhận nuôi, nó có ký ức trước kia, rõ ràng biết cha mình là vì nước hy sinh thân mình, mẹ tái giá không cần nó, ném nó cho bà nội, nhưng thân thể bà nội không tốt không cách nào chăm sóc nó được, bèn liên hệ tới bộ đội.
Lúc ấy bộ đội vốn dĩ muốn tìm thân thích cha Cố Thanh Hải để dàn xếp, nhưng Lục Trạch Thiên sau khi nghe nói, quyết đoán đón nó về, tự mình nuôi nấng.
Lúc ấy Cố Thanh Hải ngây thơ mờ mịt còn không hiểu tại sao, sau này mới biết được, cha mình đã từng cứu Lục ba ba ở trên chiến trường, cho nên anh mới nghĩa vô phản cố (*) nhận nuôi mình.
(*): Vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.
Tuy rằng Lục Trạch Thiên cả ngày không ở nhà, bận rộn muốn chết, nhưng Cố Thanh Hải vẫn nhớ rõ lúc anh dắt nó từ trong tay bà nội qua, nghiêm túc nói với nó “Ba chính là người ba khác của con”.
Lục Trạch Thiên không biết chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng anh vẫn luôn hết mình quan tâm, yêu thương, chăm sóc nó.
5 năm qua, vị trí Lục Trạch Thiên ở trong lòng Cố Thanh Hải, sớm đã giống như cha ruột.
Gần đây đã rất lâu không nhìn thấy Lục Trạch Thiên, Cố Thanh Hải cũng rất nhớ anh.
Nhưng ngay khi nó đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên thấy Tần Thì phía sau Lục Trạch Thiên, nụ cười nhạt trên mặt thoáng cái đã cứng lại rồi.
Nó không biết nên làm ra cái phản ứng gì.
Long phượng thai cũng phát hiện Tần Thi, hưng phấn trên mặt cũng giảm xuống, thậm chí còn có chút hơi sợ rụt lại.
Cố Thanh Hải qua đi giữ chặt em gái em trai, nhìn chằm chằm Lục Trạch Thiên không nói lời nào.
Lục Trạch Thiên hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng chưa nói gì, chỉ giới thiệu bọn họ với nhau.
“Cô ấy tên là Tần Thi, từ nay về sau cô ấy chăm sóc các con.”
Long phượng thai ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hải, thấy thằng anh không mở miệng gọi người, vì thế tụi nó cũng ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn, ai cũng không nói gì.
Lục Trạch Thiên vừa thấy, biểu tình tức khắc nghiêm túc lên, lúc anh vừa mới chuẩn bị mở miệng nói cái gì, ống tay áo lại bị người kéo.
Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn Tần Thi, Tần Thi hơi hơi lắc lắc đầu với anh, tự mình tiến lên vài bước, đi đến trước mặt ba đứa nhỏ, thoải mái hào phóng nhìn chúng nó.
Ánh mắt Cố Thanh Hải có chút cảnh giác, cũng có chút kiên định, thằng bé cứ như vậy nhìn Tần Thi, không tiếng động biểu lộ thái độ của mình.
Em trai Lục Thanh Hà trong long phượng thai có chút sợ, co rụt lại phía sau Cố Thanh Hải và chị mình, không dám nhìn thẳng Tần Thi.
Lục Thanh Lạc thuần thục đứng trước người em trai, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thi, khí thế có đủ.
Nhưng tay con bé vẫn luôn nắm chặt góc áo Cố Thanh Hải, bại lộ bất an với khẩn trương trong lòng.
Trầm mặc và đối diện, làm không khí trở nên có chút áp lực.
Ngay dưới ánh nhìn chăm chú “Nóng rực” của ba đứa nhỏ, Tần Thi nghiêm túc lên, nghiêm chỉnh chào chúng nó một cái, sau đó ngồi xổm xuống, lộ ra 100% chân thành và nụ cười thiện ý với chúng nó.
“Chào các con, dì tên là Tần Thi, tương lai cuộc sống hàng ngày của các con do dì chăm sóc.
Dì thề với chủ tịch, dì bảo đảm, đối xử các con công bằng, công chính, công khai, hy vọng các con cũng có thể phối hợp với dì, chúng ta cùng nhau sống thật tốt, sinh hoạt thật tốt, có thể chứ?”
Ba đứa nhỏ Lục gia nghe vậy, tập thể sửng sốt: ⊙﹏⊙!
Lục Trạch Thiên: ⊙_⊙?
Thề, thề với chủ tịch?
Ở quân khu, chúng nó sao có thể không biết thề với chủ tịch là chuyện nghiêm túc cỡ nào.
Ba đứa nhỏ bọn nó, ai cũng không nghĩ tới mẹ mới sẽ nói ra một phen lời như vậy, lập tức chân tay luống cuống, không biết nên làm phản ứng gì.
Long phượng thai nhìn về phía Cố Thanh Hải, dùng ánh mắt cầu cứu thằng bé, nhưng đại ca chúng nó cũng dại ra đầy mặt, nhất thời không phản ứng lại.
Tần Thi nhìn biểu tình chúng nó, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn qua thần sắc xác nhận, chúng nó thật sự không phải là hùng hài tử (đứa trẻ phá phách, nghịch ngợm), cô yên tâm rồi.
“Chúng ta mới vừa nhận biết, các con không hiểu biết dì, dì cũng không hiểu biết các con, kế tiếp, thì chúng ta từ từ nhận thức hiểu biết đối phương nhé.” Tần Thi nhìn thẳng long phượng thai, nhìn hai đứa chúng nó thẹn thùng, mới ngẩng đầu ngước nhìn Cố Thanh Hải.
“Dì biết trong lòng các con lo lắng, cho nên về sau các con tới giám sát dì, nếu dì làm không tốt, thì lập tức chỉ ra được không?”
Đối với con nít giống như đối với người lớn có thương có lượng, bọn nhỏ sẽ cảm thấy cô không có lệ lừa gạt mình, mà xem mình là người lớn, cho nên Tần Thi lựa chọn ngồi xổm xuống nhìn thẳng long phượng thai.
Mà Cố Thanh Hải, thằng bé đã lớn hơn rất nhiều, nó có suy nghĩ của mình.
Như vậy Tần đỡ ngước nhìn nó, từ trên thị giác và tâm lý, trong tiềm thức nó sẽ có một loại cảm giác “Tôi lớn bạn yếu”, mặc dù chính nó không cảm giác được.
Đây là một loại ám chỉ đơn giản trong lòng, Tần Thi đời trước từng đọc được trong sách, cũng không biết rốt cuộc có phải thật sự hay không.
Nhưng nói rất có đạo lý, cô liền nhớ kỹ.
Mặc kệ có tác dụng hay vô dụng, Tần Thi dùng trước, dù sao để thái độ thành khẩn một ít, nhất định không thành vấn đề.
Cố Thanh Hải xác thật bị một lượt lời và tư thái của Tần Thi xúc động, nhưng nó nhớ đến cuộc sống lúc trước, do dự một chút vẫn là nói: “Ai biết lời dì nói có phải thật sự có thể làm được hay không, mấy người lớn luôn không thích thừa nhận sai lầm của mình.”
Tần Thi trong lòng nhướng mày, không nghĩ tới nó sẽ nói như vậy.
“Cho nên ba đứa con nhìn chằm chằm vào dì đi,” Tần Thi nghĩ lại, dứt khoát nói: “Bằng không chúng ta trước từ bạn bè làm lên, chuyện khác quen thuộc rồi lại nói.”
“Bạn bè?” Lục Thanh Lạc chớp chớp mắt, có chút tò mò: “Người lớn cũng có thể làm bạn với trẻ con sao?”
“Đương nhiên,” Tần Thi cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Như vậy dì có cái vinh hạnh kia, kết bạn với các con không?”
Long phượng thai lại lần nữa nhìn về phía Cố Thanh Hải, Cố Thanh Hải mím môi, gật gật đầu.
Mặc kệ nói như thế nào, không cần gọi mẹ.
Bạn thì bạn đi, dù sao nó sẽ nhìn chằm chằm cô.
Tần Thi vươn tay với nó, Cố Thanh Hải do dự một chút, vẫn là đưa tay nắm.
Sau khi hai người bắt tay, Tần Thi lại theo thứ tự bắt tay với long phượng thai, Lục Trạch Thiên ở bên cạnh nhìn, không khỏi gợi lên khóe miệng.
Làm đến còn rất chính thức, một đám biểu tình nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng là đàm phán thành chuyện gì trọng đại.
Chỉ là phương thức này của Tần Thi, ngược lại cũng thật sự không tồi, xua tan rất nhiều bất an của bọn nhỏ.
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi đứng dậy, biểu tình bọn nhỏ cũng khôi phục bình thường, lúc này mới mở miệng: “Còn không gọi người? Không thể không có lễ phép.”
Cố Thanh Hải nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên, lại nhìn thoáng qua Tần Thi, đánh bạo hô: “Chào cậu, Tần Thi, tôi tên là Cố Thanh Hải.”
Lục Trạch Thiên ánh mắt ngưng tụ, không nghĩ tới nó thật dám gọi như vậy.
Tần Thi cười lên tiếng, “Được, tớ nhớ rồi.”
Long phượng thai nhìn Lục Trạch Thiên không phát hỏa, lại nhìn Tần Thi thật sự đáp ứng rồi, tức khắc trợn tròn đôi mắt.
Lục Thanh Lạc lá gan lớn, cũng học theo chữ Cố Thanh Hải gọi Tần Thi, “Xin chào Tần Thi, tớ tên là Lục Thanh Lạc, nhũ danh An An, cậu có thể gọi tớ là An An!”
Tần Thi cũng cười đáp lại: “Được An An, tên của cậu thật là dễ nghe.”
Lục Thanh Lạc lập tức “Ha ha ha” cười rộ lên: “Tớ cũng cảm thấy như vậy!”
Thấy anh chị đều tự giới thiệu, Lục Thanh Hà cũng thò đầu ra, có chút do dự nói: “ Tần, Tần Thi xin chào, tớ tên là Lục Thanh Hà, nhũ danh gọi là Bình Bình.”
Tần Thi ra vẻ kinh ngạc: “Bình Bình phải không? Chà tên của cậu với anh chị đều có liên hệ! Ba người các cậu lớn lên đều rất đẹp, tên cũng không sai biệt lắm, rất đẹp nha ~”
Lục Thanh Hà nghe vậy, thẹn thùng cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Tạm thời thu phục bọn nhỏ, cả người Tần Thi mỏi mệt lập tức chóng mặt, chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lục Trạch Thiên tựa hồ nhìn ra cô mỏi mệt, chủ động nói: “Các con…… Bạn mới của các con ngồi xe rất lâu, quá mỏi mệt, trước để cô ấy đi nghỉ ngơi, các con tự mình đi chơi đi.”
Ba đứa nhỏ lập tức gật đầu, tay cầm tay không chút do dự chạy ra cửa, đi ra ngoài nói nhỏ.
Nhìn bọn nhỏ rời đi, Tần Thi nhẹ nhàng thở ra ngồi xuống, Lục Trạch Thiên rót cho cô chén nước, đột nhiên mở miệng: “Lúc trước em là dạy tiểu học đúng không?”
Tần Thi không rõ nguyên do, "Ừm, làm sao vậy?”
Lục Trạch Thiên: “Không có việc gì, hỏi một chút.”
Tần Thi cũng không nghĩ nhiều, uống nước xong thì đi theo anh đến phòng ngủ mẹ Lục lúc trước, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Tần Thi đột nhiên phản ứng lại lời Lục Trạch Thiên vừa mới nói kia có ý tứ gì.
Là đang nói giọng điệu cô nói chuyện với Bình Bình làm ra vẻ đúng không?
Tuyệt đối đúng rồi!
Tần Thi muốn hừ lạnh một tiếng, trong đầu ý tưởng phản bác xuất hiện, nhưng lại mệt mỏi không được, ý thức trực tiếp tiêu tán, chìm vào trong giấc ngủ say.