Mặc kệ là trẻ lớn vẫn là trẻ nhỏ, nhìn Tần Thi mặt đen, đều không hiểu sao sợ hãi Tần Thi.
Nếu Tần Thi phát hỏa, mắng chửi người đánh người gì đó chúng nó cũng không sao cả, không sợ hãi.
Nhưng bây giờ nhìn giọng nói của cô bình thường, một đám chúng nó lại sợ không được.
Chúng nó còn nhỏ, không hiểu bình tĩnh khi tức giận, là một chuyện khủng bố như thế nào.
Nhưng trực giác của trẻ con, lại nói cho chúng nó có nguy hiểm.
Tần Thi thấy chúng nó đều an tĩnh lại, lúc này mới xoay người nhìn Bình Bình, thấy trên mặt, môi nó toàn là đất, nhanh chóng cẩn thận kiểm tra, phát hiện trong khoang miệng không có việc gì, chỉ là miệng rách một vết, trong lòng mới thả lỏng một ít.
Cô lấy khăn tay mang theo bên người ra lau mặt cho Bình Bình, lại lật mặt che lại miệng vết thương còn thấm máu cho nó, lúc này mới đứng lên.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tần Thi nhìn về phía Cố Thanh Hải và đứa nhóc đen gầy kia.
“Nó khi dễ em gái tôi!”
Hai đứa chúng nó trăm miệng một lời giận hô.
“Là em gái anh ta khi dễ tớ với Bình Bình, Lỵ Lỵ muốn kéo nơ con bướm của tớ, tớ không cho, cậu ta bèn đi sờ hoa hồng nhỏ của Bình Bình,” An An bím tóc đều tán loạn trừng mắt nhìn cô bé đang ngậm nước mắt bên cạnh, cáo trạng với Tần Thi: “Cậu ta mới vừa chơi qua bùn, Bình Bình không cho cậu ta sờ, cậu ta một hai phải sờ! Bình Bình chạy, cậu ta đẩy em ấy, sau đó môi chảy máu!”
Tần Thi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới An An lại lý trí như vậy, còn rõ ràng tiền căn hậu quả nói một lần, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ cái này, Tần Thi quay đầu nhìn về phía cô bé bên kia, hỏi nó: “Là như An An nói phải không?”
Lỵ Lỵ không nói chuyện, bởi vì nó đã sớm sợ hãi, lúc này Tần Thi vừa hỏi, nó lập tức gào khóc, khóc lóc gọi mẹ.
Người lớn vừa lúc nghe được tin tức chạy tới, trong đó có mẹ Lỵ Lỵ, cô ta vừa thấy con mình khóc thảm như vậy, lập tức nóng nảy, chạy tới ôm chặt Lỵ Lỵ, “Sao lại thế này? Sao biến thành như vậy hả? Ngoan nào, không khóc……”
Kết quả cô bé sau khi thấy cô ta, khóc thảm hại hơn.
Mẹ Lỵ Lỵ quay đầu nhìn về phía Tần Thi, âm thanh chất vấn đến: “Cô nói, chuyện gì xảy ra?”
Tần Thi nhìn lướt qua cô ta, đem lời An An vừa nói kể một lần, kết quả cô ta lập tức mở miệng, nói không có khả năng.
“Con nhà tôi rất ngoan!”
“Chính là Lỵ Lỵ đẩy, mọi người đều thấy,” An An quay đầu nhìn đám trẻ bên cạnh, vội vàng hỏi: “Đúng không?”
Mấy ngày nay Tần Thi làm không ít đồ ăn ngon, Bình Bình An An mang theo đồ ăn vặt ra đây khoe, lúc trước còn chia bánh khoai lang thơm thơm ngọt ngọt cho mọi người ăn.
Bọn nhỏ gần đây đều thích chơi cùng long phượng thai, bọn nó rất được hoan nghênh.
Hôm nay bọn nó ăn mặc quần áo đẹp đẽ ra đây, càng hấp dẫn một đám trẻ nhỏ, Lỵ Lỵ hâm mộ, cũng muốn, bắt đầu kiên quyết sờ, long phượng thai sao có thể cho con bé này sờ.
Vì thế Lỵ Lỵ tức giận, đẩy Bình Bình một cái, hại thằng bé té ngã.
Lúc này An An hỏi như vậy, bọn nhỏ đương nhiên ngoan ngoãn nói lời thật, “Là như vậy.”
Sắc mặt mẹ Lỵ Lỵ cứng đờ, nghẹn cổ nói: “Trẻ con mà, cãi nhau ầm ĩ bình thường, Lỵ Lỵ, xin lỗi Bình Bình.”
Lỵ Lỵ khóc giống như cái gì, mới không muốn xin lỗi, “Con không, An An còn đánh con cơ! Cậu ta như vậy cũng không xin lỗi con!”
Mẹ Lỵ Lỵ hăng hái, vội vàng cúi đầu nhìn con gái mình, sau phát hiện quần áo bị xé rách, hăng hái: “An An! Cháu xem cháu xé rách quần áo Lỵ Lỵ, con gái mà bạo lực như vậy? Mau xin lỗi Lỵ Lỵ.”
An An hai tay chống nạnh, hô to: “Dựa vào cái gì? Là cậu ta khi dễ Bình Bình trước, cháu mới đánh cậu ta, cậu ta xứng đáng!”
Con nhóc đều làm Bình Bình chảy máu, An An nơi nào có thể buông tha con nhóc chứ.
“Cháu……” Mẹ Lỵ Lỵ khó thở, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, lại bị Tần Thi cắt ngang.
“Nhìn chị cũng là người có tri thức, ai ngờ lại là cái dạng này,” Tần Thi cười lạnh: “Còn không phải con nhà chị động thủ trước, con bé nếu không đẩy Bình Bình, An An có thể đánh nó? Phải xin lỗi cũng làm rõ ràng trình tự, con chị xin lỗi Bình Bình trước, An An tự nhiên sẽ xin lỗi nó.”
“Cô là ai thế? Cô có chuyện gì?” Mẹ Lỵ Lỵ không quen biết Tần Thi, nghe cô âm dương quái khí mình, lập tức nhịn không được.
Không đợi người bên cạnh quen biết Tần Thi nói chuyện, An An kéo tay cô một cái, ngửa đầu nói: “Cô ấy là mẹ cháu!”
Chỉ là nghe nói qua, nhưng còn chưa từng gặp qua Tần Thi mọi người sững sờ, không nghĩ tới cô chính là vợ mới cưới của Lục Trạch Thiên.
Tần Thi nắm lấy tay An An, nói: “Đúng vậy, tôi là mẹ bọn nó, đương nhiên là có chuyện của tôi.”
Mẹ Lỵ Lỵ nhìn chằm chằm Tần Thi, Tần Thi cũng mặc kệ cô ta, khom lưng lấy khăn giấy Bình Bình che lại ra, để mọi người thấy vết máu nó chảy đầy miệng đầy tay, “Đều bị thương thành như vậy, xin lỗi là hẳn đi?”
“Ai nha! Chảy nhiều máu như vậy!”
“Mau mau, mang đứa nhỏ đi xem một chút!”
Trẻ con tay nhỏ, Bình Bình lại lau khắp nơi, nhìn rất dọa người, khiến người chung quanh hoảng sợ.
Tần Thi nhìn Lỵ Lỵ, hỏi: “Lỵ Lỵ, con làm rách miệng Bình Bình, có nên xin lỗi hay không?”
Lỵ Lỵ sợ tới mức không dám nhìn Bình Bình với Tần Thi, nhắm thẳng sau lưng mẹ nó trốn, nhưng bây giờ loại tình huống này, trốn là trốn không thoát.
Mẹ Lỵ Lỵ đẩy nó một chút, cô lúc này mới mở miệng, nhỏ giọng xin lỗi Bình Bình: “Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý.”
Miệng Bình Bình còn đau đây, căn bản không muốn để ý nó, liền không trả lời.
Mẹ Lỵ Lỵ muốn nói cái gì, Tần Thi lại bế Bình Bình lên một cái, đưa nó cho Triệu thẩm mới đến, “Triệu thẩm, làm phiền thẩm ôm Bình Bình đến trạm y tế xử lý một chút, con lát nữa sẽ tới.”
Triệu thẩm một phen ôm Bình Bình qua, đau lòng thẳng chao ôi, “Yên tâm đi, thẩm dẫn nó đi xem.”
Bình Bình ghé vào đầu vai Triệu thẩm, nhìn chằm chằm Tần Thi không ngừng, chỉ cảm thấy cô thật là lợi hại, uy phong lẫm liệt.
“An An.” Tần Thi nhìn về phía An An, An An lập tức hiểu ý, xin lỗi giòn tan.
“Thật xin lỗi, cho dù cậu đẩy Bình Bình, làm em ấy bị thương, tớ cũng không nên đánh cậu, mà là nên gọi người lớn tới.”
Tần Thi: “……”
Tần Thi không nghĩ tới An An "có thể nói" như vậy, nhìn kỹ, phát hiện ánh mắt nó đơn thuần chân thành tha thiết, lập tức liền trầm mặc.
Không nghĩ tới An An vẫn là đen tự nhiên.
Quả nhiên, mẹ Lỵ Lỵ cũng bị lời xin lỗi này làm sắc mặt khó coi.
Nhưng nó cũng đã xin lỗi, mọi người đều ở đây, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Lục Trạch Thiên lại là đoàn trưởng, mẹ Lỵ Lỵ cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là nhìn về phía con trai lớn.
“Con lại vì sao đánh nhau!”
“Cố Thanh Hải khi dễ Lỵ Lỵ.” Tiếng Ngô Hạo buồn bực giải thích.
Bọn nó vốn dĩ đang nhảy xa, kết quả có đứa nhỏ lại đây, nói đánh nhau rồi, cho nên một đám trẻ cũng đi qua nhìn.
Ngô Hạo mới vừa đi, thì thấy Cố Thanh Hải đẩy Lỵ Lỵ ra, thấy em gái mình bị đẩy xuống đất, nó cũng nhịn không nổi, đi lên đánh nhau với Cố Thanh Hải.
Ngô Hạo tương đối gầy, căn bản đánh không lại Cố Thanh Hải, sau khi ăn hai quyền thì kêu tiểu đồng bọn theo tới hỗ trợ.
Hội đó chơi tốt với Cố Thanh Hải cũng không dám, một chút từ một mình đấu biến thành đánh hội đồng, đánh túi bụi.
Con trai đại viện bộ đội, bị quăng ngã đập đánh quá bình thường, nhưng mẹ Lỵ Lỵ trong lòng rất khó chịu, nhìn con trai rách khóe miệng thì tức giận, hướng về phía Cố Thanh Hải nói: “Khóe miệng đều rách rồi! Xuống tay cũng quá độc ác đi!”
Môi Cố Thanh Hải khẽ nhếch, còn không chưa kịp nói chuyện, Tần Thi đã mở miệng, “Vậy Bình Bình nhà tôi miệng còn chảy máu đây! Chị người này không thể tiêu chuẩn kép như vậy chứ, chuyện gì để ở nhà chị thì nghiêm trọng, để nhà người khác thì không có việc gì?”
“Cô!” Lily trừng Tần Thi.
Tần Thi không sợ chút nào, “Tôi nói sai rồi sao? Chị vừa đến thì chất vấn tôi đã xảy ra cái gì, tôi nói cho chị con gái chị khi dễ Bình Bình, thì chị liền nói trẻ con đùa giỡn bình thường.
Chờ chị phát hiện quần áo con gái chị rách, thì không không chịu buông tha phát hỏa với An An, cuối cùng biết là con gái chị động thủ trước, mới ngừng nghỉ.”
“Xong việc miệng con trai chị rách chút da, thì chị kêu con tôi, vậy Bình Bình nhà tôi miệng rách vết to, nói không chừng còn phải khâu, tôi cũng không đánh gϊếŧ chị.” Vẻ mặt Tần Thi nhàn nhạt nhìn mẹ Lỵ Lỵ, “Đều là người văn minh, không thể nói chuyện thật tốt sao?”
Mẹ Lỵ Lỵ bị Tần Thi nói mặt lúc đỏ lúc trắng, tức chết khiếp rồi lại không cách nào phản bác, lại thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không đúng lắm, lập tức xấu hổ buồn bực không được, hung hăng nhìn thoáng qua Tần Thi, kéo Lỵ Lỵ với Ngô Hạo trở về nhà.
“Mỗi ngày chỉ biết gây rắc rối! Không thể ngừng nghỉ chút sao!”
“Đánh nhau đánh nhau, mỗi ngày đánh nhau!”
Tần Thi nhìn cô ta đem lửa giận phát tiết lên người đứa nhỏ, khẽ nhíu mày, nhưng cô cũng không nói được cái gì, cũng không muốn nói gì.
Mọi người thấy kịch tan, lúc này mới lập tức kéo con mình, hoặc là tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, thì thầm bát quái cô vợ Lục Trạch Thiên mới cưới không đơn giản.
Nhìn một cái, dăm ba câu đem toàn bộ chuyện nói rõ ràng không nói, còn châm chọc mỉa mai mẹ Lỵ Lỵ một trận, tư thế kia, biểu tình kia, lợi hại đấy.
Hoàn toàn không giống như là dân quê!
Không đơn giản, không đơn giản.
Tần Thi và chuyện này rất nhanh đã truyền khắp đại viện quân khu, không ít người đều tò mò Tần Thi.
Đương nhiên, truyền lợi hại hơn, là chuyện Tần Thi có tay nghề làm quần áo này.
Lỵ Lỵ chính là nuông chiều mà lớn lên, còn có người cậu thành phố lớn, mặc đều là quần áo đẹp thời thượng lưu hành, ánh mắt nó rất xảo quyệt cơ, bình thường đều chướng mắt.
Bọn nhỏ có thể nháo lên hoàn toàn chính là bởi vì chuyện long phượng thai có quần áo mới, cái này cũng không khiến người ta tò mò sao.
Nhiều người hỏi người ở đây, sau khi nghe các chị em nói váy và tiểu y phục bao nhiêu mới mẻ độc đáo, bao nhiêu xinh đẹp, hai đứa nhỏ mặc giống như người mẫu nhí trong TV, tâm tư đều động.
Đặc biệt sau này lại thấy Cố Thanh Hải mặc một bộ rất giống quân trang, nhưng lại rất khác, càng thêm thường ngày, áo sơ mi còn dùng sợi len thêu sao năm cánh, không ít người cũng động tâm tư học tay nghề cô.
Đương nhiên, đây đều là lời phía sau.
Hiện tại Tần Thi, đang kéo An An, mang theo Cố Thanh Hải vào trong nhà.
An An giống như là tiểu tướng quân đánh thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực, tung tăng nhảy nhót, cho dù tóc hỗn độn, nhưng cũng chút nào không thể ngăn cản nó vui vẻ suиɠ sướиɠ.
“Tần Thi Tần Thi, cậu thật là lợi hại đó!” An An kéo tay Tần Thi, nhẹ nhàng đong đưa.
Tần Thi nhìn con bé cười rộ lên, “Cậu cũng rất lợi hại, dũng cảm bảo vệ em trai, còn thông minh như vậy, nói rành mạch chuyện.”
Tần Thi không chút nào bủn xỉn, khích lệ khen ngợi nói thẳng ra, “Đứa nhỏ khác đều bị dọa ngây người, một câu cũng không nói, cậu dũng cảm nhất, đứng ra đem chuyện nói rõ ràng.”
“Hơn nữa cũng không có thiên về một bên nào, không có giấu giếm, nói đều là lời nói thật, giỏi quá! Về sau cậu đi học, nhất định có thể lấy được giấy khen học sinh ba tốt.”
An An sau khi nghe xong đôi mắt sáng lấp lánh, cười miệng đều không khép được, “Thật vậy chăng thật vậy chăng? Tớ lợi hại như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Tần Thi cười trả lời.
Trẻ nhỏ mà, chính là phải khích lệ nhiều.
Chẳng qua khích lệ xong, thì Tần Thi bắt đầu giáo dục An An, “An An bảo vệ em trai là rất tuyệt, nhưng với mọi người cũng không tốt, ngộ nhỡ bị thương làm sao bây giờ? Hoặc là đả thương người ta, ba ba cậu còn phải đi nhận lỗi với người ta, bạn nhỏ khác cũng có thể bởi vì sợ hãi, không chơi với cậu nữa.”
Tần Thi cúi đầu nhìn An An, thấy con bé thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, thì ngừng bước chân ngồi xổm người xuống hỏi nó: “Bình Bình bị thương cậu có phải rất thương tâm khổ sở hay không?”
An An gật đầu, trong mắt tự nổi lên nước mắt.
Tần Thi nghiêm túc nhìn nó, nói: “Vậy cậu bị thương, người trong nhà cũng sẽ thương tâm khổ sở, tựa như cậu thấy Bình Bình bị thương.”
“Tớ không cần……” An An cái mũi đau xót, nước mắt trong mắt đảo quanh.