Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu

Chương 13:

Chương 13:




"Tôi là nhất thời hồ đồ, về sau chắc chắn sẽ không tái phạm, cầu xin mọi người cho tôi một cơ hội, cầu xin mọi người. . ."

Hà Quốc Khánh liều mạng dập đầu, kính mắt đều rơi xuống, cái trán đập ra máu, anh ta cũng không biết đau đớn.

Hiện tại anh ta rất hối hận, không nên trêu chọc Đường Niệm Niệm, người Đường Thôn không thích liên quan đến thanh niên trí thức, nhưng cũng không làm khó, so với những thôn khác dễ ở chung hơn nhiều, cũng làm cho anh ta sinh ra ảo giác rằng người Đường thôn dễ nói chuyện.

"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bác ba, tiểu quỷ tử có thể thay đổi bản tính xâm lược được không? Đương nhiên không sửa được, tuyệt đối không nên tin tưởng lời nói của một tên ăn trộm, anh ta chỉ là không muốn đi nông trường cải tạo!"

Đường Niệm Niệm nói chuyện đâu ra đấy, mồm miệng vô cùng rõ ràng, còn lấy tiểu quỷ tử ra so sánh.

Bởi vì Đường thôn đã từng có không ít người bị tiểu quỷ tử chộp tới làm lao công, chỉ trốn về nhà được một người, nhưng thành người thọt, là ông nội bốn của Đường Niệm Niệm, cũng là cha ruột của đại đội trưởng, căm thù tiểu quỷ tử đến tận xương tuỷ.

"Con bé Niệm nói rất đúng, tên này bản chất ăn trộm, khẳng định không phải loại người tốt, Tiểu Tam, mau đưa tiễn tên trộm này đi đi!"

Ông nội tư chống quải trượng đi ra, căm ghét trừng mắt nhìn Hà Quốc Khánh, vênh váo hung hăng chỉ huy đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng không dám lên tiếng, sai người đỡ đi Hà Quốc Khánh.

Một hồi ông ấy đến gọi điện thoại cho công xã, báo cáo chi tiết, công xã sẽ phái người tới, sau khi điều tra tình huống là thật thì sẽ đưa Hà Quốc Khánh đi nông trường cải tạo.

Thôn dân và thanh niên trí thức phạm sai lầm đều sẽ bị đưa đi nông trường, chỗ ấy cũng không phải nơi tốt, loại thư sinh mặt trắng giống như Hà Quốc Khánh, một ngày đều chịu đựng không được.

"Tôi không có trộm, Đường Ngũ Cân. . . Mau cứu tôi, cô mau nói chuyện đi!"

Hai thôn dân đỡ Hà Quốc Khánh đi, thằng cha này khàn cả giọng kêu thảm, còn muốn bảo Đường Ngũ Cân làm chứng, chỉ có điều Đường Ngũ Cân đã sớm bị Từ Kim Phượng kéo về nhà dạy dỗ.

Liễu Tịnh Lan sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc đứng đấy, cổ áo còn mở rộng ra, gió lạnh thổi phà phà vào cái cổ, cô ta cũng không biết lạnh.

Dương Hồng Linh nằm trên mặt đất, trên đầu heo trên mặt đều là máu, trên mặt đất còn có mấy cái răng.

Đám thanh niên trí thức đều đi làm việc, không ai để ý đến bọn họ, về sau cũng sẽ không để ý.

Đường Niệm Niệm đi theo bà cụ Đường đi về nhà, đói bụng đến kêu ục ục, mười cái bánh sữa không chống được cơn đói, cha nuôi Đường Mãn Kim đi làm việc, Từ Kim Phượng đang dạy dỗ Đường Ngũ Cân.

"Chó cũng không hèn hạ bằng mày, tên Hà Quốc Khánh kia có cái gì tốt? Ngay cả phân cũng không gánh nổi, cuốc cũng vung không xong, kiếm công điểm ngay cả phụ nữ cũng không bằng, con gả cho nó uống gió tây bắc hả? Huống chi Hà Quốc Khánh này còn chướng mắt con, không thấy nó mỗi ngày xum xoe với Liễu Tịnh Lan hả, con là mắt mù hay là đầu óc mọc giòi? Còn trộm đồ vật của em hai mày đưa cho tiểu bạch kiểm? Tao. . . Tao đánh chết mày cái đồ thấp hèn không biết xấu hổ!"

Từ Kim Phượng càng mắng càng giận, dùng sức đập lên người Đường Ngũ Cân mấy lần, đập đến tay bà tê dại.

"Mẹ, này!"

Đường Cửu Cân yên lặng đưa cho bà một cây củi to bằng cánh tay, cô mới lấy từ bên ngoài vào.

Tiểu Cửu Cân không thích chị cả, chị cả cứ hay đem đồ vật trong nhà đưa cho tên mắt hí (Hà Quốc Khánh) ăn, cô bé đã nhìn thấy mấy lần rồi.

Từ Kim Phượng đang nổi nóng giật lấy gậy gỗ quất xuống.

"Mẹ. . . Con sai rồi, đừng đánh nữa. . ."

Đường Ngũ Cân gào đến như heo bị cắt tiết, kỳ thật Từ Kim Phượng cũng không dùng lực, Đường Ngũ Cân là đứa bé đầu tiên, Từ Kim Phượng phí hết không ít tâm tư, trong ba đứa con, vẫn luôn thiên vị đứa lớn, cho dù đang giận nhưng cũng không nỡ đánh quá nặng.

"Con chưa ăn cơm hả?"

Bà cụ Đường liếc mắt một cái đã thấy ngay, đoạt lấy cây củi, dùng sức đánh lên người Đường Ngũ Cân.

Đường Ngũ Cân đau đến mức kêu không ra tiếng, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn bà cụ.

"Trộm đồ trong nhà đưa cho tiểu bạch kiểm, sao mày lại thấp hèn như vậy? Thay vì để mày về sau vứt bỏ người của nhà họ Đường, không bằng hiện tại tao đánh chết mày!"

Bà cụ Đường dùng hết sức, bà ấy hận nhất chính là tiện nhân chân ngoài dài hơn chân trong, cháu gái lớn vừa ngốc vừa lười, hiện tại còn đụng vào kiêng kị của bà, nhất định phải hung hăng dạy dỗ, nếu không sẽ không nhớ lâu!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch