Công việc chính thức của niên đại này tương đương với tước vị của cổ đại, là có thể thế chân, cha mẹ về hưu con cái thế chân, cũng có thể bán cho những người khác, cũng vì thế mà con người bấy giờ lấy công nhân ở nhà máy quốc doanh làm vinh.
Đây chính là chén vàng, quang vinh vĩ đại.
11:30 giữa trưa tan tầm, Đường Niệm Niệm đến trước xưởng tìm chú hai, cô đã cởi áo khoác màu đen, khăn quàng cổ cũng cởi ra, lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú, còn có dáng người thon thả.
Chỉ đứng ở cổng xưởng đã hấp dẫn ánh mắt của một đám nam thanh niên, cứ như sói nhìn thấy thịt.
"Này, cô gái kia tìm ai?"
"Người yêu của ai tới vậy?"
Nhà máy máy móc có không ít nam lưu manh, không phải không tìm được người yêu mà là yêu cầu quá cao, dù sao bưng được chén vàng mà, cô gái bình thường bọn họ đều không nhìn trúng.
"Đồng chí, phiền gọi chú hai tôi Đường Mãn Ngân giúp với ạ."
Đường Niệm Niệm kêu một sư phụ tuổi tác hơi lớn ở cổng.
"Mãn Ngân, cháu gái cậu đến này!"
Sư phụ cũng không xê dịch bước chân, dắt cuống họng kêu lên, tiếng máy móc cũng bị ông ấy lấn át.
Con mắt của nam thanh niên trong xưởng đều tỏa sáng, lại là cháu gái của Đường Mãn Ngân.
Về sau, Đường Mãn Ngân ở nhà máy máy móc được chào đón nồng nhiệt, khiến cho ông ấy thụ sủng nhược kinh, còn tưởng rằng là lãnh đạo coi trọng ông ấy, muốn chuyển ông ấy lên chính thức nữa!
Cái này là nói sau, hiện tại Đường Mãn Ngân còn đang cực khổ đè đinh ốc, trên mặt đều là màu xám.
Nghe thấy cháu gái tới, ông ấy vội vàng chạy ra, thấy là Đường Niệm Niệm thì sửng sốt.
Cháu gái hai là lần đầu đến chỗ ông ấy, tới nhiều nhất là Ngũ Cân và Lục Cân, Lục Cân vào trong huyện thành học tập, thường xuyên tới đây, Niệm Niệm không thích nhà máy máy móc, nói quá bẩn nên lười tới.
"Niệm Niệm sao cháu tới đây? Có phải trong nhà có việc hay không?"
Đường Mãn Ngân có chút hoảng, không phải là mẹ của ông ấy đã xảy ra chuyện đó chứ?
"Không có việc gì, cháu đem đồ cho chú."
Đường Niệm Niệm từ bên trong gùi lấy thỏ rừng ra lắc lắc, Đường Mãn Ngân sáng mắt lên, trong miệng tứa nước bọt.
“Thỏ ở đâu ra đó?"
Từ lúc cha ông ấy qua đời, trong nhà không ăn được thịt rừng nữa, ông ấy thèm muốn chết rồi.
"Cháu săn được, chú hai, cháu đói, về nhà nấu cơm đi."
Bụng Đường Niệm Niệm kêu lọc cọc vài tiếng, trên đường cô ăn mấy cái bánh sữa cũng không chống đói được.
"Chú đi nói với chủ nhiệm một tiếng."
Đường Mãn Ngân đi vào xin phép nghỉ.
"Chú Mãn Ngân, chuyện của chú cháu giúp chú làm nhé!"
Đám thanh niên tranh nhau muốn giúp ông ấy làm việc, còn nghe ngóng tuổi tác của Đường Niệm Niệm, "Chú Mãn Ngân, cháu gái chú bao nhiêu tuổi thế?"
"Mới 17 thôi, đã đính hôn rồi."
Đường Mãn Ngân liếc mắt một cái đã thấy ngay tâm tư của những người này, mau chóng nói rõ ràng, ông ấy còn không biết chuyện từ hôn.
Đám thanh niên thất vọng cực kỳ, nhưng rất nhanh lại lên tinh thần, chỉ là đính hôn, cũng không phải kết hôn, bọn họ còn có hi vọng mà.
Đường Mãn Ngân không quan tâm đến bọn họ, rửa tay, mang theo Đường Niệm Niệm đến ký túc xá.
Tòa ký túc xá của nhà máy máy móc có bốn tầng, thuộc kiểu nhà ngang, ở giữa là hành lang, hai bên là gian phòng, kiểu bên Liên Xô truyền tới, cả nhà Đường Mãn Ngân ở một cái phòng đơn rộng mười lăm m2.
Phòng nho nhỏ dùng vải chia thành hai gian, bên trong là giường đôi, một trai một gái con Đường Mãn Ngân ở, gian bên ngoài thì hai vợ chồng ông ấy ngủ, còn dọn ra phòng ăn cùng phòng khách, đồ dùng trong nhà bày cực kỳ dồn đống, di chuyển cũng khó khăn.
Bếp lò ở bên trên hành lang, những gia đình khác cũng thế, bên trên hành lang bày đầy bếp lò, vừa đến giữa trưa tất cả mọi người ở bên ngoài nấu cơm, nhà ai ăn cái gì cũng thấy được rõ ràng.
Giờ này còn chưa tan tầm, bên trên hành lang không có mấy người nấu cơm, thím hai Tuyên Trân Châu ăn cơm trưa ở nhà máy vớ, hai đứa bé đều đang đi học, cơm trưa cũng ăn ở trường học.
"Chú đi nhóm lửa."
Bình thường Đường Mãn Ngân đều ăn cơm trưa ở nhà ăn, nhưng cháu gái tới, khẳng định không thể đến nhà ăn ăn, phải làm chút đồ ngon chiêu đãi.
Trong thành than nắm đều là có định lượng, đốt than đá đều phải tiết kiệm, bình thường một ngày nhiều lắm là đốt hai viên than đá, mỗi ngày đều phải nhóm lửa, ban đêm nếu như không tắt lửa thì phải lãng phí một viên than nắm.