“Tới bên đó thiếu gì thì tự mình đi mua, dùng hết thì gửi thư cho mẹ mẹ gửi cho con, phải sống thật tốt, ngàn vạn lần đừng tiếp xúc nhiều với đàn ông chưa lập gia đình tuổi xấp xỉ ở nông thôn, tránh bị thiệt. Nhất định không thể giống con gái của thím Vương, bởi vì sợ vất vả mà tìm đàn ông ở nông thôn gả đi, đến lúc đó không về cha mẹ sẽ đau lòng…”
Diệc Thanh Thanh ôm lấy cánh tay của mẹ, đầu dựa vào vai mẹ giọng nói hơi mờ mịt:
“Mẹ, con biết rồi ạ, mẹ yên tâm đi. Chỉ mấy năm thôi, con nhất định có thể dựa vào bản thân thi đại học trở về thành phố, đến lúc đó còn phải cho mẹ hưởng phúc nữa!”
Triệu Hương Lan cười chảy nước mắt, con gái ngốc của bà ấy, không biết có thể mở lại thi đại học hay không, còn nói thi đại học?
Hơn nữa thành tích của cô thế nào, bà ấy không biết sao?
Cho dù thi đại học còn chưa bị hủy bỏ, cô cũng khó mà thi đỗ!
Nhưng mà con gái bà ấy có chí khí là chuyện tốt, có chí khí sẽ không bị nơi như nông thôn vây khốn, vì thế bà ấy vui vẻ phụ họa:
“Được, con gái của mẹ đúng là có chí khí, mẹ đợi hưởng phúc của con đấy!”
“Mẹ, Chí Cương và cha sắp trở về, cơm còn chưa làm đâu!” Lưu Mỹ Lệ vẫn luôn không nghe được âm thanh gì, không nhịn được gõ cửa.
Triệu Hương Lan lau mắt: “Tự con sắp xếp đi, mẹ đi ra ngoài.”
Bà ấy mở cửa đi ra ngoài, mắng: “Thúc giục cái gì, con không thể nấu cơm sao? Nàng dâu mới còn mỗi ngày tìm mẹ chồng đòi ăn, có cần mặt mũi không?”
“Không phải là con mang thai cháu nội của Diệc gia mẹ sao?” Lưu Mỹ Lệ sờ bụng hơi nhô lên.
Ngày hôm sau, cả nhà ngoại trừ Lưu Mỹ Lệ mang thai, đều đi tiễn Diệc Thanh Thanh xuống nông thôn.
Cô ngồi xe riêng của thanh niên trí thức từ Kim Lăng lái tới Đông Bắc, vé xe màu đỏ, phía trên viết tên cô.
Trên xe lửa sơn màu xanh dán chữ giấy to màu đỏ, viết trích lời của chủ tịch Mao: “Thanh niên trí thức đến nông thôn đi, tiếp nhận giáo dục của bần nông và trung nông!”
Hơi thở thời đại cổ phả vào mặt.
Người trẻ tuổi mười mấy hai mươi tốt nghiệp cấp 2, tốt nghiệp cấp 3, mới tốt nghiệp xong khiêng túi lớn túi nhỏ bước lên xe lửa trong ánh mắt lưu luyến của người nhà.
Có người khóc lóc thảm thiết, có người vẻ mặt kích động, nhưng rất nhiều người không biết đây là chuyến xe thay đổi nhân sinh của bọn họ, chở bọn họ đến tương lai gian khổ.
Diệc Thanh Thanh không có phần nhiệt tình muốn đi xây dựng tổ quốc, cũng không sầu bi vì cuộc sống tương lai hắc ám, đơn giản như là xa nhà mà thôi.
Cô mang theo chút chờ mong, thậm chí có chút tò mò nhìn xe lần này, nhìn gương mặt trẻ tuổi.
Triệu Hương Lan nắm tay con gái, lau nước mắt nói: “Thanh Thanh à, nhớ kỹ lời mẹ nói hôm qua với con đấy!”
“Mẹ yên tâm đi ạ, con nhớ kỹ mà!” Diệc Thanh Thanh ôm mẹ mình, lại gật đầu với cha và anh trai của cô: “Tiễn đến đây thôi ạ, con lên xe đây, mọi người cũng về sớm đi.”
Cô cõng hai tay nải của mình đi lên xe lửa.
[Phát hiện điểm đánh dấu trên xe riêng của thanh niên trí thức đi từ Kim Lăng tới Đông Bắc, có tiêu hao 1 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
[Khi đánh dấu ở địa điểm đánh dấu trên xe riêng của thanh niên trí thức từ Kim Lăng tới Đông Bắc, sẽ nhận được một phần quà lớn thanh niên trí thức xuống nông thôn.]
Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh không đổi đồng ý, không vội vã đi xem.
Chỗ khoang xe của cô ngồi sát cửa sổ, ngồi vị trí sát cửa sổ đối diện là một nam sinh, ngồi thẳng tắp, cúi đầu đọc sách, không thấy rõ dáng vẻ, giống như âm thanh ầm ĩ xung quanh đều không liên quan tới anh.
Chỉ nhìn cổ tay áo không chút cẩu thả, cùng với quyển sách lật xem không ít lần nhưng trang giấy vẫn bằng phẳng có thể nhìn ra e rằng người này thích sạch sẽ, tính cách không chút cẩu thả.
Dường như nhận thấy có người dừng chân ở vị trí bên cạnh, cuối cùng nam sinh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Đôi mắt đen như mực, gương mặt lạnh như băng, môi mỏng hơi mím lại, trong phong độ tri thức xen lẫn chút xa cách.