Giày của Lý Mộng Tuyết lót băng vệ sinh, đi đường cũng mềm mại, chẳng qua đường dài như vậy thỉnh thoảng đi một lần thì thôi, thường xuyên đi nghĩ thôi đã khó chịu, huống chi tốn bao nhiêu thời gian đi đường?
Siêu thị trong không gian của cô ấy có mấy chiếc xe đạp gấp, nhưng không có cách nào quang minh chính đại lấy ra dùng.
Cùng lắm chỉ có thể nhân lúc không có ai dùng một lát.
Vẫn nên kiếm chiếc xe ở thời đại này tốt hơn.
Diệc Thanh Thanh cũng suy nghĩ tới vấn đề này, hành lý mẹ cô sắp gửi tới cho cô, đến lúc đó mang từ huyện về kiểu gì cũng là vấn đề.
Hơn nữa đi bộ suốt như vậy cũng không thấy được điểm đánh dấu, có lẽ điểm đánh dấu trong thôn cũng kém xa trong huyện phồn hoa.
[Phát hiện điểm đánh đấu trên đường đất của thôn Hưởng Thủy, có tiêu hao 1 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
Vừa nghĩ tới đây thì thấy được một đánh dấu trên đường đất vàng, nhưng mà đánh dấu trên đường đất vàng có thể ra được gì?
[Đánh dấu trên đường đất vàng của thôn Hưởng Thủy, nhận được một phiếu xe đạp.]
“!”
Thứ tốt!
Vừa rồi cô còn phát sầu sau này ra ngoài không tiện lắm thì có phương tiện, lúc này lại đánh dấu được một chiếc xe đạp!
Cô nhìn giao diện của hệ thống.
[Điểm đánh dấu trên đường đất của thôn Hưởng Thủy (đang thiết lập lại).]
Vậy mà không phải dùng một lần!
Phiếu xe đạp này quang tám sào cũng không với tới đường đất vàng, Diệc Thanh Thanh đột nhiên ý thức được nhận thức lúc trước của mình hơi phiến diện, địa điểm đánh dấu và vật phẩm đánh dấu thỉnh thoảng có liên hệ nào đó, nhưng không phải nhất định.
Tốt nhất vẫn nên thử nghiệm một chút, tránh cho bỏ lỡ thứ tốt.
Có phiếu xe đạp này, lần sau cô đến trong huyện thì có thể mua một chiếc xe đạp.
Cô lập tức cảm thấy con đường này không còn khó đi như vậy.
Lực chú ý của Vân Cô Viễn vẫn luôn đặt lên người Diệc Thanh Thanh một chút, phát hiện cô đột nhiên lắc lư trên đường, ước gì có thể nhảy lên, dáng vẻ như tràn ngập hứng thú cũng có chút bội phục nghị lực của cô, hoàn toàn không mảnh mai như bề ngoài của cô.
Khi thấy khói bếp tít phía xa, vui sướng khi lấy được phiếu xe đạp của Diệc Thanh Thanh cũng tản đi không ít, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên chân.
Tuy không bị cọ trầy da, nhưng cũng đau nhức.
Mồ hôi xen lẫn bụi dính trên mặt, đám thanh niên trí thức trải qua con đường này tàn phá, đã có mấy phần mặt xám mày tro.
Ngay cả nữ chính cũng không ngoại lệ.
Chỉ có một người khác biệt.
Diệc Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía bóng dáng bước chân vẫn luôn như đo đạc ra, đi hơn hai tiếng cũng không có thay đổi gì.
Lúc trước còn cảm thấy anh phong độ trí thức, rất mảnh khảnh, e rằng thể lực bình thường, không nghĩ tới đoạn đường mười mấy dặm, theo trong sách viết nam phụ có cơ bụng tám múi cũng hơi mệt mỏi, nhưng anh không chảy một giọt mồ hôi.
Toàn bộ hành trình anh luôn không nói một lời, lưng vẫn thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng lưu loát.
“Quả thực là không phải người mà!” Diệc Thanh Thanh nói thầm một câu.
Vân Cô Viễn nhìn qua.
Diệc Thanh Thanh lập tức im miệng, cười xấu hổ.
Vân Cô Viễn: Cười thật khờ.
“Được rồi, phía trước chính là khu thanh niên trí thức, vốn là hội trường lớn của thôn, còn là nhà gạch.” Triệu Hữu Điền chỉ nhà ở cao hơn nhà ở khác một chút nói.
Nhà kia xây ở trên sườn núi nhỏ, phía sau là thôn nhỏ.
Tuy chỉ có một tầng, nhưng cao hơn nhà dân bình thường trên 1 mét, thoạt nhìn cũng rất rộng.
Trong sách viết hội trường to này được xây dựng trong cuộc đấu tranh chống lại địa chủ, sử dụng những viên gạch mịn màu xanh từ nhà bị phá của địa chủ.
Rất rộng, cửa sổ thì không nhiều lắm, lấy ánh sáng cũng không tốt, ban ngày ban mặt trong phòng đen như mực.
Sau này tình thế không nghiêm túc như trước, nơi này quá âm u nên cứ bỏ hoang như vậy.
Lại sau này thanh niên trí thức xuống nông thôn càng ngày càng nhiều, không đủ chỗ ở, cho nên đổi nơi này thành khu thanh niên trí thức.
Thực ra chính là dùng gạch đá phân cách bên trong thành nhiều căn phòng nhỏ, lại xây ít giường đất.