Khi ra cửa Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua bên trái, Trịnh Hiểu Long đang quét rác ở cửa phòng mình, chẳng qua ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía phòng nữ chính đối diện, như vậy nữ chính cũng ở trong phòng.
Cửa phòng của Tiền Lai Lai mở rộng, nhưng người không ở đây.
Trần Chí Hòa cũng đang dọn dẹp phòng ở.
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh nhìn lướt qua đối diện, trên cửa treo khóa không biết là đi đâu.
Đột nhiên cô cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn thấy được bàn tay khớp xương rõ ràng lướt qua giữa mái ngói nhóc nhà đối diện.
“Vân Cô Viễn, anh ở phía trên sao?” Diệc Thanh Thanh gọi.
Vân Cô Viễn nghe thấy giọng nói, ló đầu ra: “Ừm, e rằng tối nay có mưa, tôi đang sửa lại mái, cô…”
“Thật vậy sao? Anh đúng là lợi hại, tôi cũng phải đi tìm người giúp sửa mái xây bếp mới được. Nếu thật sự có mưa thì coi như không uổng phí bận rộn, không nói chuyện với anh nữa tôi đi múc nước.”
Sau khi Diệc Thanh Thanh nói xong thì xách thùng rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ, Vân Cô Viễn này đúng là thần, sao ở trong sách lại như phông nền giống cô vậy?
Trong tiểu thuyết nữ chính tới khu thanh niên trí thức, tối hôm sau đúng là trời mưa, nóc nhà nhìn có vẻ hoàn hảo tới buổi tối chính là bên ngoài mưa to, trong phòng có mưa nhỏ.
Nữ chính có không gian siêu thị, có thể đi vào tránh né, nhưng Diệc Thanh Thanh không có.
Lúc này cô mới vội vàng đi tìm người giúp sửa lại mái, không nghĩ tới ở đây còn có một người có thể xem được thời tiết.
Vân Cô Viễn nhìn bóng dáng tràn ngập nhiệt tình và tinh thần phấn chấn, đi đường còn mang theo gió thì lắc đầu.
Anh không chỉ biết sửa mái nhà còn biết xây bếp, xem ra không cần anh giúp đỡ.
Lão thợ mộc đang sửa cửa cộc cộc nghe hai người nói chuyện, nhìn trời nói thầm một câu:
“Hôm nay đâu giống sẽ có mưa?”
Diệc Thanh Thanh đi không bao lâu, cuối cùng Trịnh Hiểu Long cũng tìm được lý do gõ cửa phòng đối diện:
“Mộng Tuyết, anh thấy Diệc Thanh Thanh mang theo ít đồ tốt trở về, em có muốn đi cùng bọn anh hỏi cô ấy không?”
Lý Mộng Tuyết đang ở trong không gian siêu thị ăn mì nghe thấy âm thanh bên ngoài thì đi ra, nhìn về phía phòng Diệc Thanh Thanh một lát thì đồng ý.
Bọn họ gọi Trần Chí Hòa đi cùng, đi tới sân trước.
Mấy người đi không bao lâu, Lưu Xuân Hạnh và Vương Linh Linh cũng ra ngoài.
“Đồng chí Vân, anh có thể làm xong cũng giúp Vương Linh Linh và tôi sửa mái hay không? Chúng tôi không biết làm chuyện này.” Lưu Xuân Hạnh nói với phía trên nóc nhà.
“…”
“Đồng chí Vân?”
“Thôi, Xuân Hạnh, chúng ta không thân với anh ta, không bằng đi hỏi Diệc Thanh Thanh xem, xem cô ấy tìm ai giúp sửa mái, cũng bảo người sửa giúp là được.” Vương Linh Linh nói, tuy người này trông đẹp trai nhưng không dễ nói chuyện.
Lưu Xuân Hạnh nắm chặt góc áo, không gọi nữa, mà nói với Vương Linh Linh: “Đợi một lát đã, cửa của chúng ta cũng phải sửa.”
Lưu Xuân Hạnh kéo cô ấy đi tới trước mặt lão thợ mộc: “Bác à, sửa cửa này mất bao nhiêu tiền? Dùng lương thực đổi có được không?”
Lưu Xuân Hạnh nhìn thoáng qua trái phải, phóng to âm lượng: “Cháu nói sửa cái cửa, cần bao nhiêu tiền?”
“Cháu nói cái gì? Lỗ tai của bác không tốt lắm, không nghe thấy!” Lão thợ mộc chỉ lỗ tai mình.
Gương mặt Lưu Xuân Hạnh trắng xanh, hôm nay làm sao vậy?
Chỉ có giọng nói của Diệc Thanh Thanh có thể lọt vào tai, giọng nói của cô ta thì không ai nguyện ý nghe ư?
Vương Linh Linh cảm thấy hơi xấu hổ, rõ ràng là mọi người không muốn để ý tới cô ta:
“Thôi, chúng ta đi tìm Diệc Thanh Thanh hỏi xem, cô ấy còn rất nhiệt tình, sẽ nói cho chúng ta biết.”
Lưu Xuân Hạnh không muốn tiếp xúc với Diệc Thanh Thanh chút nào, cô ta luôn cảm thấy bị đôi mắt đen bóng của Diệc Thanh Thanh nhìn chằm chằm sẽ khiến lòng người hoảng hốt, nhưng mà không thể nói ra lý do này, chỉ có thể bị Vương Linh Linh kéo đi.
Bên này Diệc Thanh Thanh tới bên cạnh giếng, tay cầm dây thừng ném thùng vào giếng, nhưng thùng nổi trên mặt nước cho dù làm thế nào cũng chỉ có thể múc được non nửa thùng.