Cũng may Vân Cô Viễn không ngốc, vẫn luôn không nghe âm thanh gõ cửa.
“Cốc cốc! Cốc cốc!”
Cửa nhà mình đột nhiên bị người ta gõ, còn gõ vô cùng dồn dập dùng sức, giống y như có chuyện gấp gì đó.
Diệc Thanh Thanh đang ăn dưa vô cùng vui vẻ bị dọa sợ liên tục lùi về sau mấy bước, may mà không bị ngã.
Vỗ ngực mấy cái mới lấy lại tinh thần, cô gân cổ lên hỏi một câu: “Là ai thế?”
“Là tôi.” Bên ngoài cửa phòng truyền tới giọng một người đàn ông.
“Anh là ai?” Diệc Thanh Thanh không nghe ra được là ai.
“Được rồi, để tôi nói chuyện.”
Lại nghe loáng thoáng được giọng nữ.
Diệc Thanh Thanh lập tức nghe ra được, đây là giọng Lý Mộng Tuyết mà, sao lại tới chỗ cô?
Trong sách viết ban đêm trời mưa, trong phòng mọi người đều bị mưa dột, nam phụ không thèm quan tâm phòng mình, dầm mưa tìm chậu vại hứng nước mưa chỗ dột ở phòng nữ chính, không để chăn đệm của nữ chính bị ướt, trái lại mình bị xối hơn nửa ư.
Cũng chính lúc này nữ chính phát hiện nam phụ đối xử khác biệt với mình, bắt đầu chú ý tới người đàn ông này.
Đúng rồi, trong sách không viết sáng sớm Diệc Thanh Thanh cô tìm người sửa mái, ngay cả Tiền Lai Lai cũng đi tìm người sửa mái xong trước khi trời tối.
Đám nữ chính tới muộn, e rằng hôm nay chưa kịp chuẩn bị tốt.
“Thanh Thanh, trong phòng tôi bị mưa dột, có thể ngủ một đêm ở phòng cô không?” Lý Mộng Tuyết tiến đến trước cửa nói, thực ra cô ấy cũng không muốn, nhưng mà người đàn ông nào đó quản quá nhiều, lo lắng đồ trong phòng cô ấy bị xối ướt.
Trên thực tế cô ấy căn bản không ngủ trong phòng ngủ, chỗ bán giường trong siêu thị có giường to nệm cao su, thoải mái hơn giường đất xám xịt này nhiều.
Nhưng người ta cũng xuất phát từ ý tốt, cô ấy không thể từ chối, chỉ có thể tới nhờ người khác giúp đỡ.
Diệc Thanh Thanh kinh hãi, cô như vậy có tính là thay đổi cốt truyện trong sách không?
Cuốn sách kia vẫn còn ở trong đầu cô, cô nhanh chóng dùng ý niệm mở ra xem.
Phát hiện sách viết đến lúc này, vậy mà giao diện phía sau đều để trống.
Câu cuối cùng là câu Lý Mộng Tuyết mới nói.
Cô nhanh chóng lật xem mấy trang trước, vậy mà nội dung phía trước cũng thay đổi một ít.
Chỗ mấy chương trước nhắc tới cô, những chỗ vốn để trống cũng đã có chữ thêm vào, nhất trí với hành động mấy ngày nay của cô.
Suất diễn vẫn không nhiều lắm, vẫn chỉ là phông nền.
Tình tiết liên quan tới Lý Mộng Tuyết thì có thể nhìn ra thay đổi rất nhiều.
Trong đó tăng thêm tình tiết hôm nay Lý Mộng Tuyết đi cùng nam phụ tới tìm cô hỏi thăm tin tức, còn có bọn họ đi mua đồ, nhờ người ta xây bếp sửa mái.
Còn có lão thợ mộc và Triệu Hữu Căn đã nói bầu trời không mây, sẽ không có mưa, xây bếp qua đêm nay có lẽ ngày mai có thể dùng, ngói có thể giữa trưa ngày mai lại sửa, sáng sủa chút.
Nghĩ tới nông dân có kinh nghiệm nhìn thời tiết hơn Vân Cô Viễn từ thành phố tới, lúc này đám Lý Mộng Tuyết mới lựa chọn xây bếp trước, nếu không dựa theo tính cách chiếu cố nữ chính mọi chuyện của nam phụ, sẽ bảo chú Hữu Căn sửa xong mái cho Lý Mộng Tuyết trước.
“Thanh Thanh?”
Diệc Thanh Thanh nghe thấy giọng Lý Mộng Tuyết, tận mắt nhìn thấy trong sách lại có thêm một đoạn văn tự.
“Thanh Thanh?” Không nghe thấy đáp lại, Lý Mộng Tuyết lại gọi một tiếng.
Cô ấy đoán, e rằng Diệc Thanh Thanh không nguyện ý lắm.
Hơn nửa đêm bị người ta đánh thức, còn phải chi nửa giường cho người khác, đổi thành cô ấy cũng không vui.
Nhưng Trịnh Hiểu Long ở bên cạnh không rời một tấc, còn lo lắng hơn cả cô ấy, cô ấy lại không thể nói với anh ta mình căn bản không sợ phòng bị dột, bởi vì cô ấy có nệm cao su to ở siêu thịt, căn bản không ngủ trong phòng.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô cũng không nhỏ mọn như vậy mà.
Lực chú ý của Diệc Thanh Thanh thoát khỏi sách, bật đèn pin trong tay: “Tới ngay!”
Nói xong thì mở cửa.
Ngoài phòng, Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long đứng dán sát chân tường bên phòng cô, ống quần của ltm hơi ướt nhưng tóc khô, Trịnh Hiểu Long gần như là ướt đẫm.
Chân tường đối diện là Lưu Xuân Hạnh và Vương Linh Linh đứng, trên người hai người cũng ướt hơn nửa.