Tiền Lai Lai trừng cô một cái: “Cô đúng là không khiêm tốn.”
Hai người đi dạo huyện thành một lần.
Huyện Thiết Lĩnh nhỏ hơn huyện Nam Bình một chút.
Cửa hàng quốc doanh mua bán đồ ở ngay trung tâm huyện.
Cửa hàng không có nhiều thứ lắm, nhưng mỗi thứ đều chiếm một khu rộng, cho nên đi dạo hết vẫn mất một lát.
Trái lại trong huyện không có hợp tác xã mua bán, hỏi người ta mới biết được bởi vì rất nhiều đội sản xuất đều tương đối xa, hợp tác xã mở ở dưới công xã.
Huyện thành có một cửa hàng bách hóa, tương đương với hợp tác xã kết hợp với tòa bách hóa ở huyện Nam Bình, vật dụng hàng ngày, quần áo… đều bán ở đây.
Diệc Thanh Thanh thấy được đánh dấu ở cửa, trước mấy cái quầy bên trong cũng có.
Bên cạnh cửa hàng bách hóa này còn có cửa hàng thực phẩm phụ, bên cạnh là trạm lương thực cửa hàng bán lẻ, kế tiếp là cửa hàng bán lẻ thổ sản và cửa hàng bán lẻ máy móc nông nghiệp…
Bên đối diện là Tiệm Cơm Quốc Doanh, ngân hàng, bưu cục, nhà sách Tân Hoa…
Ở cửa hay bên trong chỗ quầy của cửa hàng này đều có điểm đánh dấu.
Ra phố này, rẽ ở ngã rẽ chính là trường học, cấp 1 cấp 2 cấp 3 đều sát nhau.
Diệc Thanh Thanh phát hiện điểm đánh dấu ở cửa trường, nhìn bên trong còn có thứ khác, nhưng mà gương mặt cô như vậy rất khó đi vào.
Những nơi khác là khu dân cư và ba nhà xưởng.
Phía bắc có xưởng chế biến thịt, phía đông có xưởng dệt, phía tây có xưởng sắt thép.
Phía nam còn có một trạm thu hồi phế phẩm.
Mấy nơi này ở ngay đoạn đường đẹp, Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai chỉ hơi thăm một chút, không tìm hiểu sâu hơn.
Đi dạo qua một lát xong, trong lòng Diệc Thanh Thanh đã có tính toán, cô định đi dạo cửa hàng bách hóa trước.
Hai người đi vào cửa hàng bách hóa, mỗi món đồ bên trong đều có quầy riêng, có cần phiếu và không cần phiếu.
Xe đạp, đồng hồ, máy may, radio cũng mua ở đây.
“Đi đi, mua xe đạp với cô trước, tôi chưa từng tự mình đi mua xe đạp bao giờ.” Tiền Lai Lai hưng phấn kéo cô đi tới quầy xe đạp.
Người mua đồ ở xung quanh vừa nghe thấy xe đạp, ánh mắt mọi người ngó qua.
Có thể kiếm được phiếu xe đạp, vậy đều là người có tiền có thế!
Diệc Thanh Thanh cảm nhận được ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn thổ hào, đột nhiên hiểu vì sao Tiền Lai Lai kích động.
Ở niên đại này, mua xe đạp có khả năng tương đương với mua xe ô tô trong kiếp trước?
Cũng không có gì mà chọn, xe đạp đều giống nhau, nhãn hiệu phượng hoàng, một chiếc 150 tệ, còn cần phiếu xe đạp.
Mẹ cô cho cô 200 tệ, lập tức tiêu mất hơn nửa.
Đưa phiếu và tiền, xe đạp tới tay.
Toàn bộ hành trình chưa tới 5 phút.
“Thanh Thanh, hôm nay tôi tự mình cõng đồ đi, xe đạp mới như vậy đừng để bị đè hỏng.” Tiền Lai Lai vuốt xe đạp mới nói.
Chẳng trách Diệc Thanh Thanh hào phóng như vậy, xe mới còn chịu giúp cô ấy chở đồ.
Diệc Thanh Thanh không cảm thấy có gì:
“Cô nói như vậy, vậy bữa tiệc lớn miễn phí ở Tiệm Cơm Quốc Doanh của tôi ngâm nước nóng sao? Haizz, đáng tiếc, vui sướng mua xe đạp cũng không xoa dịu được đau lòng vì không được ăn miễn phí.”
Tiền Lai Lai làm bộ muốn véo eo cô: “… Ăn ăn ăn, cho cô ăn đủ!”
Cô ấy cũng không nói không mời Diệc Thanh Thanh ăn, chỉ nghĩ lát nữa cố gắng mua ít một chút, dù sao công xã còn có hợp tác xã mua bán, cần gì đến đó mua là được.
Người đẩy xe đạp mới tinh, đi đến chỗ nào cũng khác biệt.
Diệc Thanh Thanh dùng hết phiếu mẹ cô cho mua vật dụng hàng ngày, tránh cho quá thời hạn, từ đầu tới cuối không thấy thái độ của người bán hàng không tốt, đều rất nhiệt tình.
Trong sọt của cô có thêm chậu tráng men, một bình nước ấm, một cái đèn pin, hai hộp kem đánh răng, một cái bàn chải đánh răng, hai hộp xà phòng, một hộp kem dưỡng da…
Tiền Lai Lai mua kem đánh răng bàn chải đánh răng, sau đó mua thêm vải thô, nói là trở về cũng muốn làm chỗ giường giống như cô.
Sau đó hai người liên tục chiến đấu ở chiến trường cửa hàng thực phẩm phụ, Diệc Thanh Thanh mua nửa cân kẹo mạch nha, nửa cân kẹo trái cây và nửa cân đường đỏ.