"Ngoại quốc y học trình độ rốt cuộc vẫn đi trước quốc nội một bậc, hoàn cảnh cũng không phải quốc nội có thể so sánh. Ở bên kia, người có thể tiếp xúc đến càng nhiều trường hợp, học được càng nhiều tri thức." Giáo sư Vương cảm thán một hồi, nhìn về phía Khương Linh, thần sắc hiện lên ý cười, "Lão phu đề cử người được chọn chính là ngươi."
Liên hệ nước ngoài này là Vương Phục Nhân sư môn, một tòa học phủ xếp hạng thế giới cũng là thuộc hàng danh giáo, y học chuyên nghiệp ở quốc tế thượng cũng là nhất lưu trình độ. Nếu không phải Vương Phục Nhân nỗ lực, còn chưa chắc có thể liên hệ đến cơ hội tốt đến vậy.
Vương Phục Nhân hồi quốc đã hai mươi năm, tuy rằng nỗ lực kiến thiết sự nghiệp Tây y trong nước, nhưng vẫn tràn đầy cảm xúc thế giới bên ngoài thời thời khắc khắc đều đang tiến bộ, mà quốc nội đã lạc hậu nhiều như vậy, càng phải nắm chặt thời gian.
Phái ra học sinh đến nước ngoài học tập kỹ thuật y học tiên tiến của người khác, ở trong mắt Giáo sư Vương đây là việc cần phải làm.
Khương Linh là người niên kỷ nhỏ nhất trong đám học sinh của hắn, nhưng lại là người có thiên phú cao nhất. Hắn tin tưởng tri thức ngoại quốc càng có thể mở mang tầm mắt Khương Linh, khiến y học trình độ của nàng nâng cao một bước, đợi ngày hồi quốc thành tựu tương lai tuyệt đối không thua kém gì hắn.
Khương Linh còn chưa mở lời, 9526 liền lên tiếng, "Ký chủ, cơ hội tốt a, mau đáp ứng đi."
Thấy thời gian càng ngày càng gần với cái lịch sử thời điểm kia, 9526 liền càng ngày càng lo lắng. Hiện giờ vừa lúc có một cơ hội có thể tránh đi, đợi đến phong ba bình ổn, hết thảy an bình sau lại trở về cũng không muộn.
Khương Linh lại chậm chạp không nói gì.
Giáo sư Vương dường như cũng không vội vã có được câu trả lời của Khương Linh, đây rốt cuộc không phải chuyện nhỏ. Khương Linh tuy rằng xuất sắc, nhưng luận tuổi tác cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, bảo nàng rời xa tổ quốc, ở nơi tha hương đất khách an dưỡng mấy năm, cũng không phải chuyện dễ dàng hạ quyết tâm.
Thủ tục xuất ngoại còn cần làm rất lâu, Giáo sư Vương lại báo trước, cho nên thời gian còn đầy đủ, để Khương Linh hảo hảo suy xét mấy ngày.
Thời buổi này, xuất ngoại vẫn là một chuyện khiến người ta thực hâm mộ. Giáo sư Vương thậm chí đã lo liệu đến việc không cho học sinh chịu ảnh hưởng từ lời người khác, cho nên tin tức này cũng không có truyền ra, trước mắt người biết đến không nhiều lắm.
9526 có chút không hiểu, vì sao ký chủ không đáp ứng, nhưng cảm giác được ký chủ lâm vào trầm tư, không nói nữa quấy rầy nàng.
Khương Linh khi đi ngang qua một gian phòng bệnh, bỗng nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
"Nhiệm vụ: Trợ giúp hữu tình nhân chung thành quyến thuộc." Khương Linh nghe thấy thanh âm, hướng phòng bệnh nhìn lại, là một nữ hài trẻ tuổi tóc dài, toát lên vẻ thư hương, ngồi ở mép giường gọt trái táo, thường nói chuyện với phụ nhân trên giường.
Nàng tên Du Tâm Lam.
Sau khi tiếp thu tin tức nhiệm vụ, 9526 nói: "Đây mới là nhiệm vụ của thế giới này."
Tuy rằng muộn hơn hai năm.
Người ủy thác là nữ nhi của Du Tâm Lam, nói đúng ra là nữ nhi tương lai, Hứa Thanh.
Trong trí nhớ của nàng, mẫu thân Du Tâm Lam số mệnh thật không tốt, vốn dĩ là tiểu thư sinh ra trong dòng dõi thư hương, lại bởi vì đủ loại hiểu lầm mà bỏ lỡ người trong lòng. Sau lại bởi vì thời đại rung chuyển, phụ thân làm giáo thụ cũng thành quần thể bị phê đấu, mà để giữ được chút danh dự, Du Tâm Lam bị ép gả cho phụ thân của Hứa Thanh, nhưng lại gặp phải kẻ bất lương. Trượng phu bị người xúi giục tranh danh mà bức nàng viết thư tố giác phụ thân, sau lại cũng chết trong đấu tranh.
Trong những năm tháng cực khổ kia, Du Tâm Lam lại trải qua tang mẫu, hài tử sinh non, sau lại tang phu, đủ loại cực khổ.
Khổ hơn nửa đời người, đôi tay vốn chỉ cầm bút, kéo đàn violon lại vì sinh tồn của người nhà mà đầy những vết thương.
Nhưng Du Tâm Lam trước sau quật cường sống sót, sau khi thi đại học khôi phục, một mình nuôi con cái thi vào đại học. Bởi vì có mẫu thân tốt như nàng, Hứa Thanh và mấy huynh đệ tỷ muội đều có cuộc sống rất tốt, có người trở thành bác sĩ, có người lên làm kiểm sát trưởng.
Họ biết mẫu thân đã trả giá rất nhiều vì họ, cho nên đều rất hiếu thuận Du Tâm Lam.
Nếu không phải năm đó người yêu của mẫu thân tìm đến, Hứa Thanh thậm chí không biết mẫu thân nàng vốn nên có được một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Người yêu của Du Tâm Lam tên Trình Phồn Nam, hai người quen biết khi còn đi học, cảm tình rất tốt, nhưng bởi vì đột nhiên một ngày Trình Phồn Nam cùng người nhà đi không từ giã mà đoạn tuyệt quan hệ, Du Tâm Lam cho rằng Trình Phồn Nam đã phụ bạc nàng.
Hiểu lầm này kéo dài đến ba mươi năm sau mới chân chính được cởi bỏ. Trình gia là một số ít người có tầm nhìn xa trong nước, sớm nhận thấy được manh mối bất ổn trong nước, quyết định cả nhà di cư ra nước ngoài. Để không bị người phát hiện, đến cả con cái trong nhà cũng không nói cho, chỉ nhanh chóng dời đi quan hệ, thu thập hành lý đơn giản rồi chuẩn bị đi.
Trình Phồn Nam có người yêu thích, cha mẹ hắn cũng biết, bất quá tình ý giữa tiểu nhi nữ, bọn họ cũng không để vào mắt, thời gian dài tự nhiên phai nhạt. Hơn nữa vì không biết tương lai ra sao, lần này bọn họ tính đoạn tuyệt hết thảy quan hệ trong nước.
Trình Phồn Nam bị đánh ngất rồi mang lên xe, chuẩn bị ngồi thuyền rời đi. Sau khi tỉnh lại trên xe, biết được từ miệng quản gia rằng lần này đi sẽ không trở về nữa, liền trực tiếp nhảy xuống xe.
Lấy việc ngã gãy một chân làm cái giá, rốt cuộc Trình gia cha mẹ cũng đồng ý cho hắn viết thư, bảo người mang đến cho Du Tâm Lam. Người đưa tin đến Du gia khi vừa vặn Du Tâm Lam mẫu thân nằm viện, không có ai ở nhà, liền ủy thác cho hàng xóm và bằng hữu của Du Tâm Lam, Hạ Nhã.
Hạ Nhã và Du Tâm Lam gia cảnh tương tự, lại hâm mộ Du Tâm Lam là con gái duy nhất trong nhà, được hết mực sủng ái, còn có một người yêu tốt như vậy. Tư tâm trỗi dậy, Hạ Nhã lén lút xé thư, bởi vì chuyện liên quan thời cuộc, Trình Phồn Nam không dám nói gì nhiều, chỉ bảo Du Tâm Lam cùng hắn ra nước ngoài.
Hạ Nhã sau khi xem xong thư càng thêm ghen ghét. Ở thời đại này, xuất ngoại là một việc rất khiến người ta hâm mộ, chỉ có cha mẹ Du gia tư tưởng cũ kỹ, tình nguyện ở lại trong nước. Hạ Nhã nghĩ thầm hỏng hết, liền ném thư đi, không đưa cho Du Tâm Lam.
Du Tâm Lam cùng cha mẹ ở bệnh viện nửa tháng, cái gì cũng không biết.
Không thấy Du Tâm Lam, Trình Phồn Nam không muốn đi, dù chân tàn cũng phải đi tìm Du Tâm Lam. Người Trình gia lại không muốn chờ đợi nữa, đánh thuốc mê cho con trai rồi trực tiếp lên thuyền ra nước ngoài.
Một lần từ biệt này là ba mươi năm.
Cho dù đến cuối thập niên 80, Hoa Kiều muốn về nước cũng không phải chuyện dễ dàng, thủ tục thẩm tra phức tạp, thế sự biến thiên, biển người mênh mông muốn tìm được người lại càng khó hơn lên trời.