Lê Mạt bị thương ở tay, Tống Đại Sơn dứt khoát đến cả phòng bếp cũng không cho nàng vào, bảo nàng chơi cùng Tiểu Bảo.
Lê Mạt hoài nghi có phải trong lòng hắn nàng và Tiểu Bảo cùng một cấp bậc với nhau không.
Lúc này Tiểu Bảo chơi ở trong sân, Lê Mạt ngồi bên cạnh ngây ngốc nhìn.
Đúng lúc này, một giọng nói sang sảng truyền đến: “Đại Sơn có nhà không?”
Giọng nói vừa rơi xuống đã thấy một phụ nhân trung niên bước vào sân.
Lê Mạt đứng dậy, tuy không biết người tới là ai nhưng vẫn lễ phép kêu một tiếng thẩm, sau đó nói: “Đại Sơn ca ở nhà, thẩm ngồi xuống trước để ta đi gọi huynh ấy.”
Phụ nhân kia nhìn Lê Mạt bật cười: “Cháu là nàng dâu mới của Đại Sơn phải không? Lớn lên thật xinh đẹp.”
Lê Mạt vờ xấu hổ cúi đầu, vội vàng ra phía sau gọi người.
Lúc bước ra nàng thấy phụ nhân kia đang trêu đùa Tiểu Bảo.
“Sao thẩm lại đến đây?”
“Còn chẳng phải ta nghe nói ngày mai cháu đi mua lạc giống, vừa hay mai ta cũng lên trấn, lát nữa còn đi nhà Hạ Lão Chúc đặt trước chỗ xe lừa, nên đến hỏi cháu có cần đặt trước chỗ không.”
Tống Đại Sơn nhớ ra chuyện này, vội vàng gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn thẩm, không phải người nói cháu cũng quên mất phải đến nhà Lão Chúc thúc nói chuyện này, vậy phiền thẩm tiện thể nhắn hộ cháu đặt hai chỗ, nàng dâu của cháu cũng đi cùng lên trấn.”
Phụ nhân kia sảng khoái đáp ứng: “Được, để ta đi nói, vậy cháu làm việc đi, ta đi đây.”
“Thẩm đi thong thả.”
Tiễn phụ nhân về, Tống Đại Sơn mới nói với Lê Mạt: “Vừa rồi là Triệu thẩm ở nhà bên, thường ngày luôn chăm sóc ta và Tiểu Bảo, ngươi sau này có chuyện gì có thể tìm Triệu thẩm.”
Lê Mạt gật đầu, lại hỏi: “Huynh đặt chỗ gì vậy?”
Chỗ mà Triệu thẩm nói phải đặt chính là chỗ ngồi trên xe lừa, mấy thôn quanh đây chỉ có nhà Hạ Lão Chúc của thôn họ là có lừa, có thể chở người lên trấn, nhưng chỗ ngồi trên xe lừa có hạn, mỗi lần không phải ai cũng có chỗ ngồi, vì vậy phải đánh tiếng đặt trước một chỗ, nếu không chỉ có thể đi bộ lên trấn.
Nghe Tống Đại Sơn giải thích, Lê Mạt mới biết là chuyện gì, nàng lại tò mò hỏi mỗi người trả bao nhiêu tiền, có thể chở mấy người ngồi một lần.
Tống Đại Sơn trả lời: “Nói chung người lớn là ba văn tiền, trẻ con tính một văn tiền nhưng không có chỗ ngồi, phải cần có người lớn bế. Một lần có thể ngồi mười lăm người lớn.”
Đầu óc Lê Mạt nhanh chóng hoạt động, như vậy có thể tính ra một chuyến đi ít nhất bốn mươi lăm văn tiền, một ngày cho dù chỉ đi đi về về một chuyến chợ sáng ít nhất cũng kiếm được bốn mươi lăm văn, trong thôn, thanh niên ra ngoài làm công một ngày mới kiếm được mười văn tiền, vậy việc kéo xe này cũng kiếm bội quá đi. Vậy chỉ cần trong nhà có lừa, chẳng phải là sẽ làm được nghề này hay sao? Tại sao chỉ có nhà Hạ Lão Chúc có?
Lê Mạt đem nghi vấn trong lòng nói với Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn mỉm cười giải thích cho nàng: “Một con lừa giá khoảng sáu lượng bạc, đắt hơn nhiều so với mua một con trâu, đều là nông dân, làm gì có nhiều tiền như vậy, không nỡ bỏ tiền mua, cho dù có nhiều tiền như vậy cũng sẽ chọn mua trâu, trâu có thể cày ruộng, còn lừa ngoài việc kéo xe thì không thể làm việc nhà nông, cho nên đến nay không ai mua.”
Lê Mạt hiểu rồi, nhìn nhìn Tống Đại Sơn, cảm thấy công việc này rất thích hợp cho người như hắn làm, chân hắn bất tiện, làm việc đồng áng thật quá sức, nếu như có thể đánh xe, vừa nhẹ nhàng lại vừa kiếm được tiền.
Nếu sau này kiếm được tiền, có thể thử xem sao.
Đang ăn trưa thì Triệu thẩm lại tới, lúc đi vào sắc mặt không tốt.
“Triệu thẩm, người sao vậy?” Tống Đại Sơn hỏi.
Triệu thẩm ngồi xuống băng ghế mà Lê Mạt mang đến, thở ra một hơi mới tức giận nói: “Nhà Hạ Lão Chúc càng ngày càng quá đáng, ta đến đặt chỗ thì nói chỗ ngồi có hạn, mỗi nhà chỉ được đặt một chỗ, không cho đặt hai, phi! Gì mà chỗ ngồi có hạn chứ, sao trước đây không nói như vậy đi.”
Hạ Lão Chúc này ỷ vào việc mấy thôn quanh đây chỉ có một chiếc xe lừa nên rất hống hách, ngạo mạn, một khi đắc tội hắn thì đừng nghĩ đến việc ngồi xe lừa nhà hắn, không chỉ có thế, tiền xe trước đây hai văn tiền tăng lên thành ba văn, nếu không phải vì đi bộ lên thị trấn quá xa thì mọi người cũng không thèm ngồi xe của hắn.