Triệu Trường Bang gãi đầu một cái, không thèm để ý: “Vốn chính là vậy mà, nhìn đệ muội biến Cầm Hoa của chúng ta trở nên rất dễ nhìn, y hệt như tiên nữ.”
Lê Mạt nhìn đám người tới tấp khen ngợi nàng, tâm tư xoay chuyển, lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng với Triệu thẩm: “Thẩm, thực ra trong lòng con vẫn luôn có một dự định từ trước, muốn nhờ thẩm giúp đỡ.”
Triệu thẩm vội vàng lên tiếng: “Có việc gì con cứ việc nói ra.”
Lê Mạt nhìn thoáng qua người Triệu gia, chậm rãi mở miệng: “Thẩm, công phu trang điểm này của con thẩm cũng thấy đó, mặc kệ người khó coi cỡ nào, con đều có thể biến nàng trở nên xinh đẹp. Cho nên con muốn dùng tay nghề trang điểm này làm một món nghề, thẩm cảm thấy nếu con đi trang điểm cho tân nương tử kiếm tiền, liệu có thể làm được hay không?”
Người Triệu gia nghe Lê Mạt nói xong, ai nấy đều ngơ ngác, bởi vì ngoài nương tử chuyên môn trang điểm ra, bọn họ chưa từng gặp qua người nào chuyên môn đi trang điểm cho người ta, càng đừng nhắc đến là tiểu phụ nhân trẻ tuổi. Phải biết, nương tử trang điểm đều là phụ nhân trên bốn mươi tuổi cả.
Có điều nghĩ lại một chút, mọi người lại cảm thấy điều này cũng không phải không có khả năng, tay nghề trang điểm của Lê Mạt tốt như vậy, vậy mà còn tốt hơn những nương tử trang điểm chỉ biết bôi trắng mặt không chỉ một chút. Nếu như bọn họ là tân nương tử, khẳng định cũng sẽ chọn Lê Mạt. Những tiểu nương tử đợi gả lớn lên không dễ nhìn đó khẳng định cũng hy vọng có một người biết trang điểm biến các nàng trở nên xinh đẹp, hoàn mỹ xuất giá, sau đó lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt tướng công, giống như Cầm Hoa vậy.
Triệu thẩm cũng nghĩ tới điểm này, lập tức gật đầu: “Biện pháp tốt như thế, dựa vào tay nghề của con, không sợ không ai mời đi trang điểm.”
Lê Mạt nghe vậy cũng rất hào hứng, lòng tin càng lớn hơn: “Thẩm, thẩm quen biết nhiều người, con muốn nhờ giúp con để ý, nhìn xem nơi nào có tân nương tử muốn mời người trang điểm, đến lúc đó báo lại với con là được.”
Triệu thẩm không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu: “Chuyện này dễ mà, thím sẽ cho người lưu ý.” Sau đó bà ấy quay người nói với mấy nàng dâu và Cầm Hoa: “Các con cũng cẩn thận lưu ý, giúp Lê Mạt lôi kéo mối làm ăn.”
Mấy tẩu tử Triệu gia lập tức gật đầu không ngừng, Dương Hoa Lan còn nói: “Nương, tay nghề của Lê Mạt muội tử tốt như vậy, con còn ước gì đi khắp nơi nói giúp nàng ấy chứ, sau khi nói xong người ta chắc chắn còn phải cảm tạ con đã nói cho nàng biết.”
Lúc này Triệu thẩm mới nhớ ra gì đó, hỏi Lê Mạt: “Này nếu như có người hỏi giá tiền thì con dự định sẽ thu bao nhiêu tiền?”
Lê Mạt cũng không biết một lần trang điểm này nên đòi bao nhiêu tiền, thế là lại hỏi Triệu thẩm: “Thẩm, về việc phải thu bao nhiêu tiền con cũng không hiểu rõ, thẩm xem bao nhiêu là phù hợp đây?”
Triệu thẩm nghe vậy, trầm tư một chút rồi nói: “Trong thôn mời nương tử trang điểm đều cho bao tiền lì xì, giá tiền không đều, bình thường đều cho từ mười đến mười lăm văn tiền. Thím cảm thấy con yêu cầu giá tiền này cũng được, không nên vượt quá.”
Lê Mạt gật đầu: “Thế thì thẩm, con sẽ yêu cầu mười lăm văn tiền một lần.”
Triệu thẩm gật đầu, lập tức âm thầm xem chuyện này như đại sự, dự định tiếp theo sẽ ra ngoài hỏi thăm một chút cho Lê Mạt.