Dương Lan Hoa không để ý: “Nói cái gì mà cảm tạ, muội tặng hương cao cho chúng ta, chúng ta còn chưa cảm ơn muội đó.”
Lê Mạt cười, gật đầu không nói cảm ơn nữa, nhưng ghi nhớ kỹ trong lòng.
Gần trưa, Tống Đại Sơn đã chuyển gạch xỉ và mời người về, đưa đồ ăn đã mua cho Lê Mạt, sau đó đưa người đi sửa nhà.
Lê Mạt để Tiểu Bảo chơi cùng mấy đứa trẻ Triệu gia, tự mình vào bếp chuẩn bị nấu cơm trưa, cũng may có Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng giúp đỡ, hai vị tẩu tử tay nghề rất tốt, đồ ăn cơ bản đều do họ xào nấu, Lê Mạt thở phào một hơi, bằng không dựa vào tay nghề của nàng, rất có khả năng sẽ khiến những người đến giúp ăn không vừa miệng.
Bữa trưa có một món thịt xào cà tím, một món trứng xào cà chua, lại làm thêm một đía thịt hầm khoai tây, phân lượng khá nhiều, thịt cũng không ít, thức ăn chính thì hấp một nồi màn thầu, buổi trưa mỗi người hai cái màn thầu, đồ ăn như thế có thể gọi là rất khá rồi.
Lúc đồ ăn sắp sửa được nấu xong thì nương của Tống Đại Sơn và Vương Thúy Hoa đến, đi theo sau là một người phụ nữ mà Lê Mạt chưa từng gặp.
Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng thấy người vừa tới thì trầm mặt xuống, miệng không khách khí hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”
Tống mẫu cười cười, xoa hai bàn tay vào nhau ngượng ngùng trả lời: “Nghe nói Đại Sơn mời người tới sửa nhà, chúng ta tới giúp một tay.”
Vương Thúy Hoa cũng tiến lên một bước, vừa nhìn đồ ăn đang xào trong nồi vừa nói: “Nhà Đại Sơn xảy ra chuyện lớn như thế, sao chúng ta không đến giúp được cơ chứ, Đại Trụ nhà ta và tam đệ đều đi làm giúp rồi, chúng ta nghĩ làm cơm cũng khá vất vả, vì thế đến đây để giúp mọi người.”
Lời nói thì dễ nghe đó, nhưng Dương Lan Hoa thừa biết cả nhà Vương Thúy Hoa là loại người gì, không trực tiếp nói Tống mẫu, nhưng đối với ả ta thì không nể tình nói: “Ngươi bây giờ mới tới giúp? Lúc cơm canh chưa nấu xong thì không thấy tới, vừa nấu xong thì tới! Ngươi không biết xấu hổ à!”
Tống mẫu đứng bên nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu lúng túng không biết nên nói gì.
Vương Thúy Hoa làm ra vẻ không nghe ra sự chế giễu trong lời nói của Dương Lan Hoa, đẩy eo về phía trước, vỗ lên đùi mình: “Ai nha, đều bởi trong nhà nhiều việc quá, giặt quần áo, chăn súc vật, vừa chớp mắt đã đến giờ này, ta liền vội vàng chạy đến giúp, ai nghĩ các ngươi nấu cơm sớm như vậy, nhanh như thế đã nấu xong hết, nếu sớm biết như thế, ta thà không làm việc nhà cũng phải đến giúp mọi người một tay nha.”
Đối với Vương Thúy Hoa giả dối này, ba người Dương Lan Hoa không ai tin ả, Vương Thúy Hoa là dạng người gì, trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, đã lười biếng chỉ muốn trực tiếp đến ăn cơm, lại còn trách bọn họ nấu quá sớm, cũng chỉ có loại người này mới dám nói vậy, nhưng cho dù biết Vương Thúy Hoa đang viện cớ cũng không thể đuổi ả đi được, người ta nói là đến giúp đỡ, đã không cho giúp lại đuổi người ta ra ngoài, chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ, càng huống hồ ở đây còn có mẹ ruột của Tống Đại Sơn, chu dù không đến giúp đỡ, gọi mẹ ruột đến ăn cơm cũng là điều nên làm, vì thế Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng dù căm giận nhưng cũng đành cam chịu.
Lê Mạt cũng biết đạo lý này, thấy Vương Thúy Hoa đắc ý như vậy, nàng cười nói: “Đại tẩu, cơm canh chúng ta đã nấu xong hết rồi, chỉ là bát đũa vẫn chưa rửa, bàn ghế cũng chưa lau, vậy thì phải phiền tẩu rồi.”
Vương Thúy Hoa không ngờ Lê Mạt dám sai ả đi rửa bát, sắc mặt cương cứng, chậm chạp không nhúc nhích.
Lúc này Dương Lan Hoa mới phản ứng lại, cười cười nói với Vương Thúy Hoa đang đứng đó: “Không phải nói đến giúp đỡ sao? Sao lại đứng im thế này? Ai nha, chắc không phải ngươi đang nói đùa đấy chứ?”
Vương Thúy Hoa gian nan cười: “Đâu có, ta là tới làm giúp mà, đi bây giờ , đi bây giờ đây.”
Nói xong chầm chậm đi đến chỗ đống bát đũa, bước chân muốn chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu.
Lý Tiểu Phượng ở phía sau bổ sung thêm một câu: “Bát đũa đó là mượn của mấy nhà trong thôn, làm vỡ phải đền tiền đó, ngươi cẩn thận một chút.”
Vương Thúy Hoa không đáp lời, ngược lại người phụ nữ đang đứng bên Tống mẫu lại nói: “Nhanh đi rửa bát thôi, còn không biết làm việc làm sao?”