WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương

Chương 4: Xuyên qua 4

Chương 4: Xuyên qua 4




Lê Mạt lần đầu tiên thấy một phòng bếp như thế, diện tích không lớn, có một cái bếp lò được xây dựa vào tường, ở giữa dựng một ống khói nhô ra khỏi mái nhà. Trên bếp có hai chiếc nồi, ở giữa đặt một chiếc nồi rất rất nhỏ, chỗ cửa bếp có rất nhiều cành cây củi và cỏ khô, chắc là dùng để nhóm lửa.

Bên cạnh bếp lò là một cái tủ gỗ đen đến mức không còn nhìn thấy màu sơn cũ là gì, thiếu mất một chân, phải dùng hòn đá để kê lên. Bên cạnh tủ là một cái lu lớn đựng nước.

Lê Mạt hiểu đại khái về đồ làm bếp, nàng cho bát đũa trong tay vào trong nồi, cầm gáo nước làm bằng quả hồ lô đang đặt trên nắp lu, múc nước lên cho vào nồi, lại tìm thấy giẻ rửa bát để trên vung nồi để rửa bát.

Tuy kiếp trước Lê Mạt không làm nhiều việc nhà, mọi chuyện đều do người giúp việc làm, nhưng những việc nhà cơ bản nàng vẫn biết làm, chứ không đến nỗi cái gì cũng không biết.

Nhìn thấy nàng đang rửa bát, tuy rằng động tác có hơi gượng gạo nhưng lại rất nghiêm túc, Tống Đại Sơn lúc này mới yên tâm.

Lúc trước khi mua nàng hắn đã nghe người môi giới nói qua về xuất thân của nàng, là đại nha hoàn của nhà đại hộ, đại nhà hoàn nhà đại hộ trong thành, đi ra ngoài còn khí thế hơn cả những tiểu thư trên trấn, được nuôi dưỡng cẩn thận, khác một trời một vực so với những nàng dâu trong thôn, vì thế hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nàng sẽ không biết làm việc gì cả, bây giờ xem ra khá hơn so với tưởng tượng của hắn, ít ra nàng rất có ý thức làm việc.

Nhìn thấy nàng làm việc không vấn đề, Tống Đại Sơn cầm đòn gánh và thùng lên nói: “Ta đi đầu thôn gánh nước, lát nữa sẽ về.”

Lê Mạt gật đầu, nhưng nhìn bóng lưng hắn xách thùng rời đi, trong lòng có chút không yên, chân hắn bị thọt nặng như vậy, thật sự có thể gánh hai thùng nước về sao? Liệu có bị nghiêng mà ngã không?

Thế nhưng sau đó nghĩ lại, trước đây cũng là hắn đi gánh nước, không phải là lần đầu tiên làm, chắc sẽ không vấn đề gì, nàng bèn yên tâm hơn, nghiêm túc rửa bát.

Sau khi rửa sạch, Lê Mạt đặt bát đũa vào một góc ở phía trên ngăn tủ, trong tủ chỉ có vài chiếc đĩa, ba cái bát, cái nào cũng bị sứt mẻ, không có cái nào lành lặn cả.

Lê Mạt thở dài, nhà này thật sự không có thứ đồ dùng nào tốt, nếu muốn thay, phải thay toàn bộ một lượt, đó đều là tiền đó, so với điều kiện kinh tế của nhà này mà nói thì đó là một chuyện cực kỳ xa xỉ.

Lê Mạt lại mở ngăn tủ phía dưới, bên trong chỉ có hai cái túi, một cái một cái đựng nửa bao gạo lứt, vàng vàng đen đen trộn lẫn với nhau nhìn không biết là gì, cái túi kia đựng chút bột mì ngả vàng, chút lương thực này không biết liệu có đủ ăn trong nửa tháng không nữa.

Sau khi dọn dẹp nhà bếp được một lúc, Tống Đại Sơn gánh hai thùng nước trở về, Lê Mạt có thể nhìn rõ bộ dạng xách nước của hắn, một bên chân khập khiễng, thân thể có chút không vững, nhưng hắn cố gắng giữ chắc phần thân trên không để thùng bị lắc lư nhiều, vì thế mỗi bước đi nước không bị sánh ra quá nhiều, lúc đến phòng bếp thì mỗi thùng nước vẫn còn hơn nửa, toàn bộ được đổ đầy vào lu nước.

Tống Đại Sơn lau mồ hôi rịn ra trên trán, nhìn thấy phòng bếp được thu gọn sạch sẽ thì kêu Lê Mạt trở về phòng nghỉ ngơi: “Không còn việc gì nữa rồi, thân thể nàng vừa khỏe lại, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lê Mạt nhất thời cũng không tìm được việc gì để làm, nàng gật đầu: “Được, vậy ta về phòng trước.” Nghĩ xong, nàng liếc nhìn Tống Đại Sơn: “Vậy bây giờ huynh...”

“Bây giờ ta ra đồng xới cỏ, chiều muộn sẽ về.”

Lê Mạt nhớ ra bánh bao nhỏ, vội vàng chạy vào gian chính, không thấy cậu bé đâu, nàng vội vã hỏi Tống Đại Sơn: “Tiểu Bảo đâu?”

Tống Đại Sơn không để ý: “Nó ra ngoài chơi rồi, không cần lo, lát nữa chơi mệt sẽ tự về, nàng đi nghỉ đi.”

Lê Mạt có chút không yên tâm, hạt đậu nhỏ bé như vậy chạy ra ngoài chơi, nhưng nghĩ lại thì đây là thời cổ đại, trẻ con trong thôn hình như đều như thế, lại thấy Tống Đại Sơn cũng không quan tâm, mím mím môi, không nói gì nhiều, đi về phòng.

Lê Mạt nằm trên giường, nhất thời không ngủ được, chớp chớp mắt nhìn lên mái cỏ tranh trên đầu, tâm hồn trôi dạt.

Nàng không biết tại sao lại xảy ra chuyện xuyên không li kỳ như vậy, ngày trước từng nghĩ chỉ trong tiểu thuyết mới tồn tại loại chuyện như vậy, không ngờ nó lại phát sinh trên người mình, thế nhưng nói thế nào đi nữa, có cơ hội được sống lại một lần thì nên trân trọng và sống thật tốt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.