Ngay trong nháy mắt khi vừa bước vào Đông Côn Luân, Miêu Miểu đã bị Tam Thanh cảm ứng được. Chỉ có điều Tam Thanh ngay từ đầu cũng không có để ý tới, chỉ cho là có người không cẩn thận xông vào. Nhưng hai cái canh giờ sau, phát hiện người tới còn ở tiếp tục đi sâu vào trong Đông Côn Luân, đã thâm nhập mấy chục dặm.
Đang ở bế quan nhưng Thông Thiên vẫn tức khắc hóa ra một sợi thần thức, hưng phấn nói:
- Đại ca, Nhị ca, có người dám can đảm xâm nhập Đông Côn Luân, chờ ta đi giáo huấn kẻ này một trận.
Mắt thấy tia thần thức sắp chuồn ra đi, lại bị Lão Tử một cái tát đập trở về.
Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi ngã trên mặt đất, vẻ mặt u oán. Thiếu niên này có hai tròng mắt sáng ngời, dung nhan tuấn tú tựa như tập thiên địa tạo hóa mà thành, chung linh dục tú, trời quang trăng sáng.
Hắn lăn long lóc bò lên, không phục mà nhìn chằm chằm vào căn phòng đang Lão Tử bế quan:
- Đại ca huynh làm như vậy là sao? Có người xâm nhập địa bàn của chúng ta mà, chẳng lẽ ta đi giáo huấn nàng một trận cũng không nên sao?
Lão Tử không có lên tiếng, nhưng từ trong một căn phòng khác có một tiếng cười lạnh vang lên:
- Đệ không phải muốn đi giáo huấn nàng mà là muốn đi vuốt lông nó phải không? Đó chính là một con Tỳ Hưu tròn vo, ngươi có thể nhịn xuống không vuốt lông hay sao?
Không nghĩ tới bị nhị ca Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc mắt một cái xem thấu ý đồ, Thông Thiên ngạnh cổ biện giải nói:
- Cái này chỉ là nhân tiện, chủ yếu vẫn là giáo huấn nàng, làm nàng biết không được phép xâm phạm địa bàn chúng ta.
- Chạy nhanh trở về tu luyện, nàng nếu như thật dám làm cái gì, ta trước tiên giết nàng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng ngữ khí chân thật đáng tin mệnh lệnh nói.
Nhưng vào lúc này, nơi vị trí của Miêu Miểu bỗng nhiên bộc phát ra một trận dao động của cấm chế mãnh liệt, Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng dưng mở hai mắt, đi ra.
Thông Thiên thấy thế, thần thức lập tức trở về thân thể, chân thân cũng chạy ra.
- Đại ca, Nhị ca, ta đã nói hẳn là sớm chạy ra giáo huấn nàng một chút. Hai người lại cứ phải ngăn cản ta. Hiện tại hay chưa? Con Tỳ Hưu kia đã giương oai ở trên địa bàn chúng ta!
Thông Thiên nhịn không được xông ra ngoài, vui sướng kêu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc mặt lạnh lùng, không chỉ có không tổn hao gì khí chất, xứng với dung nhan tuyệt thế kia, ngược lại gia tăng cảm giác cao lãnh cấm dục.
- Đại ca, ta như thế nào không biết chỗ kia còn có cấm chế cường đại như vậy?
Lão Tử vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, nói:
- Đệ hẳn là tò mò vì cái gì một con nho nhỏ Tỳ Hưu sẽ biết nơi đó có cấm chế. Đi thôi, chúng ta qua đó nhìn xem.
Miêu Miểu còn không biết đại họa lâm đầu, nàng dựa theo Thất Bảo Linh Đang chỉ thị, rốt cuộc tìm được chỗ tàng bảo.
Chẳng qua nơi này có cấm chế khá lợi hại, hơn nữa nếu không đụng vào còn không cảm ứng được, nàng cũng là không cẩn thận thân thể đụng phải đi, thiếu chút nữa bị cấm chế treo cổ, mới giật mình động Thất Bảo Linh Đang.
Từ trên Lục lạc có ánh sáng chợt lóe lên, cấm chế lập tức bị cắn nuốt. Cấm chế vừa bị hủy, một gốc đại thụ cao mười mấy mét tức khắc xuất hiện ở trước mắt, tản mát ra hương thơm mê người.
Đại thụ cành lá tốt tươi, phiến lá còn lập loè tinh tinh điểm điểm quang mang, như là ai vô ý đánh nghiêng mâm ngọc, tưới xuống một chùm thanh huy.
Giữa cành lá ẩn ẩn có mấy chỗ quầng sáng màu hồng nhàn nhạt. Miêu Miểu nhìn kỹ đi, mới phát hiện là mấy trái cây vừa to vừa hồng.
Trong đầu đột nhiên hiện ra tên đại thụ —— Hoàng Trung Lý!
- Không thể nào? Loại bảo bối cấp bậc Tiên Thiên Linh Căn này liền bị ta tìm được dễ dàng như vậy sao?
Miêu Miểu khó có thể tin, nhưng đại thụ truyền lại tin tức xác thật là cái này.
Hoàng Trung Lý: Vạn năm một nở hoa, vạn năm kết quả, vạn năm mới thành thục, mỗi ba vạn năm chỉ kết chín trái, phía trên mặt quả còn có hai chữ Hoàng Trung.
Miêu Miểu đếm một lần, phát hiện trên cây chỉ có 9 trái quả màu hồng, bởi vậy lại không nghi ngờ.
Nàng vận khởi linh lực, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, phi thân lên. Trong nháy mắt đã tháo xuống một quả trái cây lớn bằng nắm tay.
Hoàng Trung Lý vừa rời tán cây, mùi hương càng sâu, Miêu Miểu căn bản nhịn không được sự hấp dẫn, há mồm cắn một miếng to.
Thịt quả vào miệng là tan, ngọt lành thanh hương, linh khí bốn phía, nàng tức khắc cảm thấy những linh quả nàng từng ăn trước kia đều là cám bã.
- Linh linh linh!
Chính đang đắm chìm với mỹ vị, Thất Bảo Linh Đang lại lần nữa vang lên nhưng lần này lại là thanh âm ám trầm.
Miêu Miểu cả kinh, xoay người liền muốn chạy, nàng biết chính mình nhất định là bị Tam Thanh phát hiện.
Loại bảo bối đứng hàng mười đại Tiên Thiên Linh Căn như Hoàng Trung Lý này tuy rằng không biết vì sao không có bị Tam Thanh phát hiện, di chuyển đến Tam Thanh động, nhưng cũng không phải là thứ mà nàng có thể tùy tiện ngắt lấy.
Có thể hái đến một quả đã là may mắn bằng trời, nàng cũng không dám mang toàn bộ đi.
Nhưng mà mới chạy ra hai bước, hai chân đã bị một luồng khí thế mạnh mẽ định trụ. Miêu Miểu kinh hãi, phản ứng đầu tiên không phải tránh thoát trói buộc, mà là nhanh chóng gặm nốt thịt quả còn dư lại.
Chỉ nghe vài tiếng Ca ca ca vang lên, trong nháy mắt, một quả Hoàng Trung Lý cũng chỉ còn dư lại hột.
Thông Thiên:
- ...
Khóe miệng của Thông Thiên hơi nhếch lên, hắn xuất hiện ở trước người Miêu Miểu, nhìn chằm chằm hai má đang phồng lên cùng hột quả trong lòng bàn tay của nàng.
- Một con Tỳ Hưu cảnh giới Kim Tiên cũng dám đến Côn Luân Sơn ta trộm đồ hay sao? Lá gan của ngươi thật là lớn đấy.
Thông Thiên rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cố ý hung thần ác sát quát lớn.
Miêu Miểu nỗ lực nuốt tất cả thịt quả vào, thiếu chút nữa bị nghẹn, hoãn trong chốc lát mới lời lẽ chính đáng nói:
- Vị tiên trưởng này, ta không phải Tỳ Hưu, là Hùng Miêu.
Thông Thiên xụ mặt, không vui mà nói:
- Cô đang nghi ngờ ánh mắt của ta hay sao? Rõ ràng chính là Tỳ Hưu!
Hắn chọc ngón tay đến trên người Miêu Miểu.
Miêu Miểu tức khắc không chịu khống chế biến trở về nguyên hình, thân hình béo tròn lập tức ngồi dưới đất, trừng đôi mắt vô tội nhìn Thông Thiên.