Trong Hùng Miêu Cung, Miêu Miểu chậm rãi mở hai mắt ra, quang hoa quanh người nàng lưu chuyển, một tia linh lực đột nhiên thu hồi, tất cả đều bị hấp thu vào đan điền.
Cảnh giới Đại La Kim Tiên làm cho khí tức của nàng biến đổi, ít đi vài phần cẩn thận, nhút nhát, trở nên càng thêm tự tin càng thêm loá mắt.
Dung mạo của nàng cũng đã có một vài thay đổi rất nhỏ, ngây ngô biến mất không thấy, như là hoa tường vi ấp ủ đã lâu chợt nở rộ, tươi đẹp mà diễm lệ.
- Cảm giác thật thoải mái! Cả người đều ấm áp dào dạt, tràn ngập sức mạnh, nguyên lai Đại La Kim Tiên chính là có cảm giác như vậy hay sao?
Chỉ là nàng vừa mở miệng, khí tức đạm nhiên cùng ưu nhã kia đã biến mất không thấy đâu.
Miêu Miểu đứng dậy duỗi cái eo lười, hãy còn lải nhải nói:
- Hùng Miêu chúng ta tu vi thấp thì thế nào? Chỉ cần có đủ Tiên Thiên Linh Quả ăn, kẻ ngốc cũng có thể thành tài... Ai, không biết Bàn Đào Thụ, Hoàng Trung Lý, Nhân Sâm Quả cùng Khổ Trúc của ta giờ như thế nào. Lại nói tiếp ta mới bế quan không đến ngàn năm, những cái cây này phỏng chừng còn không có lớn lên được.
Nàng sờ sờ cằm, vui sướng nói:
- Chờ về sau, Bàn Đào kết quả, nhất định phải mang một ít trở về cho mấy người tộc trưởng ăn, coi như là bồi thường việc ta lỡ hẹn đi.
Nói tới đây, nàng lại cảm thấy bực mình, kẻ phụ lòng đáng chết kia đã hủy thanh xuân của nàng! Không biết hiện tại với tu vi Đại La Kim Tiên của bản thân cùng với căn Phượng Linh kia có thể xử lý kẻ phụ lòng kia hay không?
Đang nói, hai quả trứng nhanh như chớp lăn đến bên chân nàng, Miêu Miểu mỉm cười ôm chúng nó lên, phát hiện hai tiểu gia hỏa lớn lên cũng không tệ lắm, phỏng chừng này nghìn năm qua đi theo nàng hấp thu không ít linh lực.
- Các ngươi cũng muốn ăn Bàn Đào hay sao? Vậy cố trưởng thành nhanh lên, tranh thủ sớm ngày phá xác mà ra đi.
Nàng không dưỡng trứng, nhưng biết là trứng của Nguyên Phượng muốn ấp ra tới khẳng định không phải dễ dàng như vậy. Mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm cũng đừng suy nghĩ, nói không chừng phải đến mấy vạn năm, thậm chí đến mấy chục vạn năm.
Nàng để hai quả trứng vào bên trong Thất Bảo Linh Đang, bỗng nhiên phát hiện một tia không thích hợp, không gian bên trong Thất Bảo Linh Đang cư nhiên trở nên vô cùng to lớn, hơn nữa còn mới tăng thêm một vài công hiệu.
- Hậu Thiên Công Đức Chí Bảo
Mấy chữ này đột nhiên thoáng hiện ở trong óc, Miêu Miểu không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Nàng nhớ rõ lúc trước khi chính mình thành thân cùng Vô Song, Thiên Đạo giáng xuống Công Đức Chi Quang, khi đó Thất Bảo Linh Đang từ Pháp bảo phổ thông nhảy lên thành Hậu Thiên Công Đức Linh Bảo.
Khi đó, nàng còn tưởng rằng chính là Công Đức Chi Quang thúc đẩy lục lạc tiến giai, nhưng hôm nay xem ra, tựa hồ cũng không phải như thế!
Công Đức Chi Quang hẳn chỉ cung cấp cho pháp bảo sức mạnh của Công Đức mà thôi. Nên xét theo bình thường, lục lạc hẳn là tấn chức Hậu Thiên Công Đức Pháp Bảo, mà không phải Hậu Thiên Công Đức Linh Bảo. Lúc ấy lục lạc tương đương với tăng lên hai cái phẩm cấp, một trong số đó là bởi vì tu vi của nàng tăng lên tới Kim Tiên!
Mà hiện giờ, tu vi của nàng tăng lên tới Đại La Kim Tiên, cho nên Thất Bảo Linh Đang cũng từ Hậu Thiên Công Đức Linh Bảo tiến giai tới Hậu Thiên Công Đức Chí Bảo.
Hậu Thiên Công Đức Chí Bảo là tồn tại lợi hại nhất trong hàng ngũ Hậu Thiên Pháp Bảo, thậm chí cấp bậc còn tương đương với Tiên Thiên Linh Bảo.
Nhưng càng quan trọng là Miêu Miểu chưa bao giờ nghe nói qua trong Hồng Hoang có pháp bảo tiến hóa, vô luận là Tiên Thiên Linh Bảo như Thái Ất Phất Trần, Tam Bảo Ngọc Như Ý, Thanh Bình Kiếm vậy hay là Tiên Thiên Chí Bảo như Hỗn Độn Chung, Bàn Cổ Kỳ, Thái Cực Đồ vậy, tất cả đều vừa sinh ra liền thành hình.
Không biết chờ đến khi thực lực của nàng lại lần nữa tăng lên, Thất Bảo Linh Đang có khả năng tấn chức thành Tiên Thiên Chí Bảo hay không?
Thôi đi, suy nghĩ này thật là hy vọng xa vời, Miêu Miểu thận trọng nhìn chằm chằm vào tiểu lục lạc của bản thân. Nàng mơ hồ cảm thấy, thứ này khả năng rất có địa vị.
Nhưng tộc trưởng nói, lục lạc là pháp bảo cộng sinh của nàng, đó có phải hay không có ý nghĩa, nàng có khả năng cũng rất có địa vị...
- Miểu Miểu, ngươi xuất quan rồi hay sao? Như thế nào còn tránh ở trong phòng không ra? Ngươi nhanh ra đây, ta có chuyện rất trọng yếu nói với ngươi, là về kẻ phụ lòng kia.
Chính suy tư, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thông Thiên.
Vừa nghe đến ba chữ Kẻ phụ lòng kia, Miêu Miểu cũng không còn tâm tư cân nhắc chuyện của tiểu lục lạc nữa, nàng mở ra cửa phòng và nhanh chóng đi ra ngoài.
- Miểu Miểu, cô thật sự tấn chức đến Đại La Kim Tiên...
Thông Thiên thấy cửa phòng mở ra, liền vọt lại đây, rồi cố gắng dừng bước lại ở phía trước, cách Miêu Miểu khoảng ba mét.
Hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Miểu đến ngây ra, ngay cả lời chính mình muốn nói đều đã quên, sau một lúc lâu hai má hơi hơi đỏ lên, ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần ngượng ngùng.
Miêu Miểu kỳ quái nhìn hắn, hỏi:
- Thông Thiên đạo hữu làm sao vậy? Ngươi tìm được kẻ phụ lòng kia hay sao?
Thông Thiên phục hồi tinh thần lại, cười khen nói:
- Miểu Miểu, cô biến xinh đẹp, là thật sự xinh đẹp.
Lúc này đến phiên Miêu Miểu mặt đỏ, từ lúc đi vào Hồng Hoang đến nay, mọi người đều nói là nàng xấu, còn không có người khen nàng như vậy đâu!
Trong nội tâm của nàng, cảm xúc phức tạp đan xen, vui sướng lại ngượng ngùng, cô nương nào không thích nghe người khác khen chính mình đẹp đây?
- Cảm ơn khích lệ, Thông Thiên đạo hữu, kỳ thật ngươi cũng đã càng thêm tuấn tú rồi.
Thông Thiên cười gãi gãi đầu, bỗng nhiên vỗ trán, nhớ tới chính sự:
- Đúng rồi, chúng ta tìm được rồi kẻ phụ lòng kia, tám phần chính là Đế Tuấn của Yêu tộc! Đi đi đi, chúng ta lập tức đi Yêu tộc, tìm hắn để đòi công đạo!
- Đế Tuấn của Yêu tộc sao?
Nghe thấy câu nói này của Thông Thiên, thân hình của Miêu Miểu cũng hơi run lên. Tuy rằng phía trước Tam Thanh đã suy đoán qua, rất có thể là một trong số hai người Đế Tuấn, Thái Nhất nhưng Miêu Miểu còn hy vọng là người khác.
Rốt cuộc hai người này cũng không phải là hạng người vô danh, một là Yêu Hoàng, một là Yêu Hoàng, là nhân vật hết sức quan trọng trong cốt truyện Hồng Hoang, căn bản không phải là tồn tại có khả năng quan hệ với nàng.
Nhưng hôm nay, cư nhiên đã chứng thực hay sao?
- Thông ... Thông Thiên đạo hữu, xác định là Đế Tuấn hay sao? Các ngài làm như thế nào để xác định? Theo lý thuyết không nên là Đế Tuấn chứ, hắn không phải là đang bận rộn chuyện liên minh Yêu tộc cùng Thiên Đình hay sao? Hẳn là không cơ hội chạy đến khu vực Tây bộ lắc lư chứ? Hơn nữa bị trọng thương cũng không cần thiết tránh ở trong sơn động... Hắn thật là kẻ phụ lòng hay sao? Ta cảm thấy không cần phải đi...
Miêu Miểu không ngừng lải nhải, thật sự là bởi vì quá kinh ngạc.
Thông Thiên túm nàng vừa đi vừa nói chuyện nói:
- Ngươi bế quan không lâu, Yêu tộc Thái Nhất liền tới Tam Thanh Cung một lần. Là hắn nói Đế Tuấn đang bế quan, hơn nữa thần thức đi qua khu vực Tây bộ của Hồng Hoang, còn nói gặp được một nữ tử rất mỹ lệ.
Miêu Miểu:
- !!!
- Lúc ấy, ba người chúng ta vốn dĩ là muốn tìm Đế Tuấn để đòi công đạo. Chỉ có điều hắn vẫn đang luôn bế quan, Thái Nhất nói ngàn năm sau, ngày Thiên Đình chính thức thành lập, Đế Tuấn nhất định sẽ xuất quan chủ trì, cho nên chúng ta mới chờ tới bây giờ. Hiện giờ khoảng cách Thiên Đình thành lập chỉ còn khoảng ba mươi năm. Bây giờ, ngươi cũng đã xuất quan, chúng ta vừa lúc chuẩn bị, đi qua chỗ Yêu tộc.