Chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc, Miêu Miểu hoảng sợ sờ lục lạc trên cổ, ngay sau đó vui sướng cười to.
Không ngờ cái lục lạc này của nàng lại lợi hại như vậy!
Cấm chế cường đại đến mức người lợi hại nhất trong tộc đều không phá được, vậy mà lục lạc này của nàng lại có thể phá giải dễ dàng như thế, chẳng phải là ý nghĩa uy lực của lục lạc đã vượt qua Thái Ất Kim Tiên hay sao?
Căn cứ kiếp trước xem qua tiểu thuyết, nàng biết cấp bậc tu luyện trong Hồng Hoang được phân chia thành tám bậc, đó lần lượt là Địa Tiên, Thiên Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh cùng với Thánh Nhân nhưng là trước mắt mọi người ở đây lại chỉ biết được sáu cảnh giới phía trước, vượt qua Đại La Kim Tiên, mọi người liền không biết là cái cảnh giới gì.
Đạo Tổ còn chưa hợp đạo, Tam Thanh còn chưa thành thánh, Hỗn Độn Ma Thần vẫn giấu ở không biết tên chỗ tối.
Kể từ đó, Thái Ất Kim Tiên đã có thể được tính là tồn tại rất lợi hại rồi. Hiện giờ, số người có thực lực đạt tới Đại La Kim Tiên chỉ sợ ít ỏi không có mấy.
Nhưng dưới tình huống như vậy, lục lạc này của nàng lại có thể phá giải cấm chế có uy lực ít nhất cũng là Thái Ất Kim Tiên, thử hỏi nàng làm sao mà không khiếp sợ cho được?
Nàng rốt cuộc có được một món bảo bối thần kỳ như thế nào vậy?
Sau khi phá giải cấm chế, lục lạc lại khôi phục nguyên trạng, hoàn toàn không nhìn ra nó có điểm nào giống pháp bảo cả.
Miêu Miểu kinh ngạc cảm thán một lúc rồi hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại. Lúc này, nàng mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vì thế nàng thi triển Thanh Khiết Chú giúp cho bản thân sạch sẽ, mới đi vào thăm dò bảo bối.
Sau khi tiến vào trong động, nàng liền ngửi được một mùi hương kỳ quái, rất thơm ngọt, thực mông lung, cho người ta một loại cảm giác... Máu chảy nhanh hơn.
Nàng bịt cái mũi lại, lo lắng là trong mùi hương kia có độc. Nhưng để nàng ngoài ý muốn chính là trong sơn động cư nhiên rất lớn, cũng thực sạch sẽ, chỉ là càng đi đi càng tối.
Nàng biến ra một quả cầu lửa dùng để chiếu sáng, càng đi về phía trước, mùi hương kia càng mãnh liệt, cho dù đã bịt mũi cũng không có tác dụng gì cả. Thật giống như là nối thẳng vào linh hồn.
- Ân...
Nhưng vào lúc này, một âm tiết ái muội bỗng nhiên vang lên, vọng khắp bên trong sơn động!
Thanh âm kia thực nhẹ, như là khắc chế không được mới vang lên, lại mang theo lực dụ hoặc nồng đậm.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Miêu Miểu chỉ cảm thấy trái tim của mình lập tức đập nhanh hơn, tựa như là phía trước có cái gì đó cực kỳ quan trọng đang chờ nàng.
Nàng nuốt nước bọt rồi lại tiếp tục đi về phía trước, sau một lát âm thanh dụ hoặc kia lại tiếp tục vang lên, Miêu Miểu rất có một loại cảm giác như mình đang xem phim thể loại không dành cho thiếu nhi.
Hay là nàng nghĩ sai rồi, trong sơn động này cũng không có cái bảo bối gì, mà là chỗ cho người khác yêu đương vụng trộm? Tuy rằng có điểm ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn quyết định làm rõ ràng mọi chuyện, vạn nhất chính mình đã đoán sai thì sao?
Phía trước cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Miêu Miểu trong lòng vừa động, không khỏi thả chậm tốc độ. Nàng đã cảm giác được, bóng đen kia là sống, mùi hương kỳ quái cùng thanh âm dụ hoặc kia chính là phát ra từ trên người hắn!
Chờ đến khi khoảng cách giữa hai bên không đủ mười mét, Miêu Miểu rốt cuộc thấy rõ, đó là một người nam nhân.
Nam nhân kia vô lực dựa ngồi ở trên vách núi đá, tóc đen hỗn độn, lộ ra khuôn mặt cùng cái cổ trắng nõn tú mỹ. Quần áo mặc trên người hắn có chút rách nát, trên mặt tựa hồ có từng tia khí đen cổ quái lại tràn ngập tà ác đang chảy xuôi.
Nam tử nhắm nghiền hai mắt, dung nhan như ngọc không ngừng vặn vẹo như là đang cực lực áp chế chính mình.
Miêu Miểu sợ hãi lại kinh ngạc, người kia là ai? Bị thương như thế nào? Thoạt nhìn giống như thực nghiêm trọng.
Nàng chần chừ một lát, cuối cùng không thể kiềm chế sự tò mò, đi từng bước một tới bên người nam tử, sau đó ngồi xổm xuống.
- Ngươi...
Mới vừa nói ra một chữ, nam tử đột nhiên mở hai mắt, Miêu Miểu hoảng sợ, ánh mắt kia băng hàn, lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào, tựa như là quân vương cao cao tại thượng đang nhìn xuống con kiến không chút nào thu hút.
Rõ ràng đã bị thương nặng đến mức không thể nhúc nhích, nhưng loại khí thế sinh ra đã có sẵn của nam tử này lại khiến cho Miêu Miểu sinh ra cảm giác muốn thần phục. Thế cho nên, nàng còn không quá chú ý đến dung nhan tinh xảo đến khó có thể hình dung kia.
Nhưng Miêu Miểu từ trước đến nay là không chịu thua người, nàng cưỡng bách chính mình nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, lấy hết can đảm hỏi:
- Ngươi .. cần ... cần trợ giúp sao?
Nam tử không có nhúc nhích, thậm chí ngay cả lông mi đều không có động một chút, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt của hắn có cảm giác áp bách, nhưng kỳ quái chính là cũng không có chán ghét cùng bài xích, cho nên Miêu Miểu cảm thấy còn có thể lại cứu giúp một chút.
- Yên tâm đi! Ta cũng không phải là người xấu, chính là thấy ngươi bị thương thực nghiêm trọng, cho nên tới quan tâm một chút. Nếu như ngươi thật sự không cần trợ giúp, ta đây liền đi rồi.
Nàng còn phải tiếp tục tìm kiếm bảo bối mà.
Nam tử vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ là sau khi nàng nói xong, hắn lập tức nhắm hai mắt, tiếp tục áp chế cảm xúc bản thân.
Miêu Miểu:
- ...
Thật là một người quái dị! Thôi! Nếu đối phương không cần, vậy thì nàng cũng không tự mình đa tình.
Nghĩ xong xuôi, nàng đứng dậy tiếp tục đi vào trong, kết quả không đến chục bước liền đi tới cuối, Miêu Miểu nhìn khắp toàn bộ sơn động, căn bản liền không có cái bảo bối gì.
- Tiểu lục lạc ngươi có phải lầm rồi hay không? Vang lớn tiếng như vậy nhưng trong này căn bản là không có bảo bối! Sơn động rỗng tuếch, căn bản cái gì đều không có...
Từ từ, vẫn có, có một người nam nhân.
Nghĩ tới đây, Miêu Miểu lập tức giương mắt nhìn lại về phía cái nam tử cổ quái kia, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm, chẳng lẽ bảo bối chính là nam nhân kia?
Không không, người thì tính cái bảo bối gì? Chuyện càng có khả năng là trên người nam nhân kia có bảo bối!
Nghĩ tới chuyện này, hai mắt của Miêu Miểu lập tức sáng ngời, nàng cảm thấy cái suy đoán này thực đáng tin cậy, trận pháp chỗ cửa động nhất định là do nam nhân kia bố trí, ý nghĩa thực lực của hắn ít nhất là cũng đã đạt tới Thái Ất Kim Tiên, nói không chừng là Đại La Kim Tiên. Ở trên người của cường giả như vậy sao có thể không có bảo bối?
Không nói đến Tiên Thiên Chí Bảo hay Tiên Thiên Linh Bảo, cho dù chỉ là Hậu Thiên Chí Bảo hoặc là Hậu Thiên Linh Bảo, đối với nàng cũng là đại bảo bối mới nghe chứ chưa được nhìn!
Bản thân liệu có nên lợi dụng cơ hội hắn không thể nhúc nhích, đoạt bảo bối của hắn hay không nhỉ?
Vẫn là thôi đi, cướp bóc không tốt lắm, hơn nữa nguy hiểm thật lớn. Miêu Miểu lại không có khả năng giết đối phương, nếu như đối phương về sau khôi phục, khẳng định tìm nàng báo thù.