Miêu Miểu có chút kinh hãi, nếu như nàng một mình đi trước, không biết có thể sống qua mấy ngày.
Thông Thiên khó hiểu nói:
- Hồng Quân kia vì sao phải giảng đạo ở loại địa phương này? Chỗ này thật sự có thể cư trú hay sao?
Nguyên Thủy nói:
- Nếu không như thế nào lại không ai nghe nói về nhân vật có thực lực như hắn?
- Còn không biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu thực lực đâu. Đại ca, Nhị ca, các ngài nói hắn thật có thể lợi hại như vậy? Thánh Nhân rốt cuộc là cảnh giới gì?
Thông Thiên mới lạ lại hưng phấn, phía trên Đại La Kim Tiên cư nhiên còn có cảnh giới Thánh Nhân, hợp đạo.
Lão Tử trầm ngâm một lát mới nói:
- Hai đệ còn nhớ rõ trận đại chiến phát sinh ở khu vực Tây bộ của Hồng Hoang hơn một ngàn năm trước hay không? Thực lực như vậy nói không chừng chính là sức mạnh mà Thánh Nhân mới có được. Không, hẳn là dưới Thánh Nhân nhưng trên Đại La Kim Tiên.
Nghe Lão Tử nhắc đến việc này, sắc mặt của Nguyên Thủy cùng Thông Thiên đều ngưng trọng hẳn lên, rốt cuộc Hồng Quân là người đầu tiên thành thánh, cũng tức là thực lực của những người tham gia trận chiến ở khu vực Tây bộ năm ấy còn không đến cảnh giới Thánh Nhân.
Chuyện này thực sự làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Trong Hồng Hoang còn không biết tồn tại bao nhiêu người có cảnh giới như vậy.
Nguyên Thủy bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn sắc mặt của Miêu Miểu đang thay đổi thất thường, nói:
- Những người ở cảnh giới này tám, chín phần mười cũng được Thiên Đạo bảo hộ. Cho nên nói .. đạo lữ của con gấu trúc này khả năng chính là một trong số đó.
Miêu Miểu lập tức ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng có người nghĩ đến điều này rồi hay sao?
- Nguyên Thủy đạo hữu, ta cũng nghĩ như vậy. Cho nên ta nhất định phải nỗ lực thành thánh, như vậy mới có thể dẫm kẻ phụ lòng kia.
Tâm tình của Tam Thanh có chút trầm trọng, đạo lữ của Miêu Miểu cư nhiên lại có địa vị lớn như vậy, trước mắt, bọn họ còn không thể trêu vào.
Sau khi Tam Thanh tiến vào tầng trời thứ ba mươi ba không lâu thì lại có hai người tới biên cảnh, đúng là Phục Hy cùng Nữ Oa. Hai anh em tuy là trực tiếp chạy tới từ Thiên Đình, nhưng trung gian chậm trễ không ít thời gian, cho nên hiện tại mới đến.
Thấy những cơn gió lạnh thấu xương, Nữ Oa không chút do dự khởi động vòng bảo hộ, mang theo Phục Hy đi vào trong đó.
Mặt sau lại có không ít người lục tục đi tới, tỷ như Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân, tỷ như Minh Hà Lão Tổ.
Mà huynh đệ Đế Tuấn, tỷ muội Hi Hòa, Yêu Sư Côn Bằng cùng với mười đại Yêu Soái thì là ở mấy chục năm sau mới nhích người, tới tầng trời thứ ba mươi ba muộn hơn rất nhiều. Hậu Thổ của Vu tộc cũng là như thế.
Chỉ có điều sau bọn họ còn có hai kẻ đáng thương, chính là Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề.
Từ lúc Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân đi Thiên Đình chúc mừng, bọn họ liền bắt đầu nghĩ cách giải trừ cấm chế. Cân nhắc như thế suốt 300 năm, hai người rốt cuộc đại công cáo thành, khôi phục tu vi!
Giống như mãnh hổ xổng chuồng, hai người lại lần nữa đả thương Thanh Phong, Minh Nguyệt, còn đập nát Ngũ Trang Quan thêm một lần. Chuẩn Đề còn lợi dụng bản năng tìm được Thất Bảo Diệu Thụ bị Trấn Nguyên Tử phong ấn, như thế mới hả giận rời đi.
- Huynh trưởng chúng ta đi mau, chúng ta đã chậm hơn những người khác vài trăm năm, lại không xuất phát cũng đã muộn. Còn không biết Tử Tiêu Cung kia ở nơi nào, hy vọng vận khí của hai người huynh đệ chúng ta tốt một chút, nhất định phải tìm được.
Chuẩn Đề bị bắt làm nô bộc hơn một ngàn năm, trong lòng chính là nghẹn một bụng lửa giận, liền chờ bùng nổ đâu.
Tiếp Dẫn tán đồng nói:
- Chờ hai người chúng ta cũng trở thành Thánh Nhân, nhất định phải làm Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân đẹp mặt!
Khinh người quá đáng!
Hai kẻ đầu trọc phẫn nộ, nỗ lực đi tới tầng trời thứ ba mươi ba.
Lại nói đến Tam Thanh cùng Miêu Miểu đang dẫn đầu, sau khi mò đường ba trăm năm, rốt cuộc thấy được hư ảnh một cung điện. Mà gió lốc ở chung quanh đã đạt tới mức độ cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một lưỡi dao gió đều tương đương với một đòn toàn lực của người có thực lực Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Vòng bảo hộ của Lão Tử bị đao gió chém cho bùm bùm rung động, phải không ngừng truyền linh lực vào để chữa trị cùng bổ sung.
Hiện giờ nhìn đến Tử Tiêu Cung, bốn người lập tức vui mừng ra mặt, cung điện kia rộng lớn tinh xảo, mặc dù chỉ là một hư ảnh mờ nhạt nhưng cũng có vẻ trang nghiêm thần bí, tiên khí mười phần.
- Nhất định chính là nơi đó. Đại ca, Nhị ca Miểu Miểu, chúng ta rốt cuộc tìm được Tử Tiêu Cung.
Thông Thiên hưng phấn lại kích động, hận không thể lập tức tiến lên.
Miêu Miểu cũng cảm thấy vui mừng, liền biết đi theo Tam Thanh có thịt ăn.
- Kia chỉ là một hư ảnh, còn không biết cung điện chân thật ở nơi nào, mọi người đều tập trung tinh thần, cẩn thận một chút.
Lão Tử chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác, dặn dò ba người một câu, mới gia tốc bay về phía hư ảnh kia.
Khoảng cách hư ảnh càng gần, bọn họ chịu lực cản càng lớn, cuối cùng Nguyên Thủy, Thông Thiên cùng Miêu Miểu cũng không thể không xuất lực, tốc độ cũng chậm lại không ít.
- Đại ca, ta chịu đựng không nổi...
Trong Tam Thanh, thực lực của Thông Thiên yếu nhất, lực cản cường đại kia cơ hồ làm cho bọn họ một bước khó đi.
- Lại nhẫn một chút, sắp sửa tới nơi rồi.
Sắc mặt của Lão Tử nghiêm túc xưa nay chưa từng có, Nguyên Thủy cũng dùng ra tất cả sức mạnh.
Bốn người gian nan đi về phía trước, 1000 mét, 800 mét, 500 mét... Mắt thấy chỉ còn 100 mét khi, ba cái chữ to Tử Tiêu Cung phía trên cửa cung đột nhiên hóa thành mấy vệt sáng màu tím, lao vọt về phía bốn người.
Bốn người kinh hãi, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ trong nháy mắt, vệt sáng màu tím đã đánh vỡ vòng bảo hộ, tách bốn người ra.
- A...
Miểu Miểu chỉ cảm thấy ngực đau xót, không khỏi kêu thảm thiết ra tiếng, trong giây lát đã biến mất khỏi chỗ cũ.
- Miểu Miểu!
Thông Thiên cũng bị đâm bay đi ra ngoài, muốn tìm kiếm Miêu Miểu lại căn bản làm không được, bóng người đột nhiên liền biến mất.
Lão Tử cùng Nguyên Thủy cũng là như thế.
Chờ Miêu Miểu tỉnh lại thì không biết đã qua bao lâu, nàng chậm rãi mở hai mắt, phát hiện bốn phía là một mảnh trắng xoá, không có gió lốc, không có loạn thạch, cũng không có Tam Thanh.
Nàng sờ sờ chỗ trái tim, tựa hồ đã không còn đau nữa, nhưng chung quanh quá yên tĩnh làm cho nàng cảm thấy căng thẳng.
- Đây là nơi nào?
Nàng hơi hơi nhíu mày, đứng dậy đi về phía trước vài bước, chợt thấy phía trước xuất hiện một bóng người.
Người nọ đưa lưng về phía nàng, trừ một bộ trường bào màu tím nhạt, một mái tóc trắng bạc dài đến chân, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, tựa như ảo mộng, nhẹ như mây khói, tựa như là trăng trong nước một không cẩn thận thì sẽ rớt xuống và biến mất.
Miêu Miểu bỗng dưng trợn to hai mắt, chẳng lẽ ... hay là ... làm không tốt, nhất định chính là Đạo Tổ đi?!
Nàng hoàn toàn không biết tình hình trước mắt rốt cuộc là như thế nào, chính mình thân ở phương nào, Tam Thanh lại đi nơi nào.
Khi mà nàng còn đang kinh ngạc, bóng người kia chậm rãi xoay người lại.