Ý niệm này vừa hiện lên thì đã giống như là một ngọn lửa gặp rơm khô, bùng cháy lên khó mà dập tắt được.
Bế tắc trong lòng Miêu Miểu được giải khai, những chuyện không nghĩ ra lúc trước thì hiện tại đột nhiên nghĩ thông suốt!
Nếu như nàng là nói nếu như Đạo Tổ chính là Vô Song, như vậy lúc trước đối phương biến thành dáng dấp như vậy, rất có thể là do Ma Tổ La Hầu gây ra, dưới tình huống bất đắc dĩ mới kết làm đạo lữ với nàng, nhờ đó mà giải trừ tình độc ở trên người.
Sau đó, Đạo Tổ lại đại chiến cùng Ma Tổ, làm cho bảy ngày sau, linh mạch của phương Tây bị hủy, nàng cũng bị sóng linh lực đưa tới gò Lạc Phượng.
Sau này, Đạo Tổ liền tới đến tầng trời thứ ba mươi ba sáng lập Tử Tiêu Cung, sau đó trấn áp La Hầu, tìm hiểu thấu đáo Tạo Hóa Ngọc Điệp và thành thánh.
Nhưng cứ như vậy, vấn đề lại xuất hiện, trước mắt không nói, lúc trước ở dị cảnh nàng cùng Đạo Tổ mặt đối mặt bái kiến, khi đó Đạo Tổ vì cái gì không có nhận ra nàng? Vẫn là nói đã sớm nhận ra nhưng mà làm bộ không biết?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Miêu Miểu dần dần thay đổi, nhìn về bóng người ở phía trước kia liền cảm thấy dối trá lại làm ra vẻ. Nếu thật là như vậy, danh hiệu kẻ phụ lòng của Đạo Tổ là không trốn nổi rồi.
Từ từ, chính mình cũng có chút quá võ đoán, làm sao có thể phỏng đoán Đạo Tổ chính là Vô Song như thế đây?
Nếu Vô Song lúc ấy là bị Đạo Tổ gây thương tích, mới ẩn nấp ở sơn động giấu kín thân hình, sau lại cảm ứng được khí tức của Đạo Tổ cho nên lập tức rời đi, kỳ thật cũng nói được mà.
Nhất định là như thế này, Đạo Tổ tiên khí phiêu miểu như vậy không có khả năng là kẻ phụ lòng như Vô Song đâu.
Miêu Miểu rốt cuộc thuyết phục chính mình, khi nhìn bóng người phía sau bức rèm che kia, lại cảm thấy cao quý không thể tả.
Nhưng trong đầu không khỏi lại sinh ra một ý niệm: Nàng muốn xốc rèm châu lên nhìn chân dung của Đạo Tổ một lần!
Cái gọi là tu luyện không năm tháng, trên đời đã ngàn năm.
Sau khi vứt bỏ những ý niệm thượng cám hạ vàng kia, Miêu Miểu cũng quên mất thời gian trôi đi, đắm chìm tới vào bên trong những lời giảng huyền diệu của Đạo Tổ giống như mọi người.
Mọi người đều nhắm mắt trầm tư, tựa như mỗi một câu của Đạo Tổ đều là một phần đạo nghĩa, giải đáp những gì nghi hoặc ở trong lòng của bọn họ.
Trong đó tiến bộ lớn nhất đương nhiên chính là mấy người Tam Thanh, Nữ Oa, Đế Tuấn, bọn họ vốn chính là do các bô vị bất đồng của Bàn Cổ Đại Thần biến thành, ở trong Hồng Hoang tu luyện mấy vạn năm, sớm đã hình thành hệ thống cho bản thân. Hiện giờ lại được Đạo Tổ chỉ điểm, thực lực tiến bộ một cách bay vọt.
Miêu Miểu thu hoạch cũng không nhỏ, mỗi khi nghe Đạo Tổ giảng nhiều hơn một câu, sương mù trong đầu cũng ít đi một chút, những truyền thừa trong trí nhớ càng rõ ràng hơn.
Chỉ có điều nàng đã phát hiện ký ức truyền thừa của bản thân tựa hồ cũng không nhất trí với Tỳ Hưu tộc, hoặc là nói trừ bỏ phần truyền thừa của Tỳ Hưu tộc thì còn có rất nhiều ... rất nhiều ký ức khác. Cũng là nhờ có vài thứ kia, mà mấy năm nay tu vi của nàng có thể tiến bộ mau chóng.
Nàng cũng không ngốc, biết lai lịch của bản thân khả năng không có đơn giản như vậy, không nói đến ký ức truyền thừa, chỉ bằng pháp bảo cộng sinh có thể tiến giai là Thất Bảo Linh Đang cũng đủ khiến cho nàng cảnh giác.
Đây là bí mật lớn nhất ở trong lòng của nàng, cho dù là Tam Thanh, nàng cũng sẽ không lộ ra nửa phần.
Ba ngàn năm nhoáng lên rồi biến mất, Miêu Miểu lại là ở thời điểm cuối cùng mới đột phá tới Đại La Kim Tiên trung kỳ, làm Tam Thanh cảm thấy kinh ngạc.
Hồng Quân đình chỉ giảng đạo, cũng ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Miêu Miểu một cái, cao giọng nói:
- Lần giảng đạo ba ngàn năm này đã kết thúc, vạn năm sau ta sẽ lại đến đây giảng đạo lần thứ hai, người có duyên đều có thể tiến đến nghe giảng. Sau hai lần này, số lượng đệm hương bồ bảo trì bất biến, mọi người chớ lại vì thế tranh đấu.
Sắc mặt của mọi người thay đổi thất thường, số đệm hương bồ bảo trì bất biến? Đệm hương bồ quả nhiên mang ý nghĩa là đại cơ duyên!
Không ít sinh linh đều bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước da mặt của bản thân cũng dày một chút, đòi được đệm hương bồ từ trên tay Thông Thiên thì thật là tốt biết bao?
Chỉ có điều đã không có đường sống để vãn hồi.
Hồng Quân nói xong, mọi người lại không chịu rời đi, Lão Tử dẫn đầu hỏi:
- Xin hỏi Đạo Tổ, như thế nào là Thánh Nhân?
Lão Tử vừa mở miệng, mọi người lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, vấn đề này cũng là nghi hoặc ở trong lòng của tất cả mọi người. Trước đó, bọn họ cho rằng Đại La Kim Tiên đại viên mãn chính là tu vi đứng đầu, thẳng đến khi Hồng Quân thành thánh, mới biết được hiểu biết của bản thân quá nông cạn.
Như thế nào là Thánh Nhân? Thánh Nhân rốt cuộc có được thực lực như thế nào? Làm như thế nào mới có thể thành thánh? Đại khái là chuyện mà chúng sinh trong Hồng Hoang đều bức thiết muốn biết.
Hồng Quân vốn dĩ định đến lần giảng đạo thứ ba mới nói đến vấn đề này nhưng hiện giờ bị Lão Tử hỏi ra, hắn cũng không thể tránh mà không đáp.
- Thánh Nhân ở dưới Thiên Đạo, chưởng thiên địa chi lực, không dính nhân quả, bất tử bất diệt. Thánh Nhân chia làm tam đẳng, đệ nhất đẳng chính là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, ở dưới Thiên Đạo, lại xưng Hỗn Nguyên Thánh Nhân; Đệ nhị đẳng chính là Hỗn Nguyên Thái Cực Thánh Nhân, cùng cấp với Thiên Đạo; Đệ tam đẳng chính là Hỗn Nguyên Vô Cực Thánh Nhân, cùng cấp với Hồng Mông Đại Đạo. Hiện giờ chúng sinh trong Hồng Hoang ta nhiều nhất có thể đạt tới đệ nhất đẳng, chính là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Chúng sinh hít hà một hơi, nguyên lai Thánh Nhân còn phân tam đẳng, sinh linh trong Hồng Hoang nhiều nhất chỉ có thể đạt tới đệ nhất đẳng.
Nhưng mặc dù là đệ nhất đẳng cũng có thể không dính nhân quả, bất tử bất diệt!
Tám chữ này đại khái chính là mục tiêu mà tất cả sinh linh theo đuổi suốt đời!
Thông Thiên nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, nhân cơ hội truy vấn:
- Xin hỏi Đạo Tổ, như thế nào mới có thể thành thánh vậy?
Hồng Quân liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cách Thánh Cảnh còn xa, lúc này nói các ngươi cũng tìm hiểu không ra. Lần giảng đạo thứ ba, ta sẽ giảng về chuyện thành thánh, đến lúc đó người có duyên đều có thể tiến đến nghe giảng.
Chúng sinh trong Hồng Hoang lập tức hạ quyết tâm, hai lần sau nhất định đều phải tới nghe!
Lại có người đánh bạo hỏi mấy vấn đề, Hồng Quân có thể trả lời đều trả lời, không thể trả lời cũng cấp ra kỳ hạn, lần giảng đạo thứ hai hoặc là lần thứ ba lại đáp.
Miêu Miểu rất nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi:
- Đạo Tổ, ta có thể nhìn chân dung của ngài hay sao?