Mọi người hít hà một hơi, lá gan của con gấu trúc này cũng quá lớn đi, cư nhiên dám chỉ thẳng mặt Đạo Tổ, nói sẽ tìm hắn tính sổ!
Nhưng mọi người cũng có thể hiểu, việc này xác thật là Đạo Tổ không đúng, cho dù không thích Hùng Miêu cũng có thể thoải mái nói ra, không cần thiết chơi biến mất chứ. Còn nói cái gì là mất đoạn ký ức kia nữa, lời này ai tin cơ chứ?
- Miểu Miểu, không cần xúc động ...
Thông Thiên đã mau khẩn trương đến chết, một bên là lão sư, một bên là đạo hữu quan hệ thân cận, hắn cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
- Ngài cảm thấy ta đang xúc động hay sao?
Miêu Miểu nhìn Thông Thiên rồi nở nụ cười:
- Phía trước còn nói muốn giúp ta đánh kẻ phụ lòng. Như thế nào, hiện tại hắn thành lão sư của ngài cho nên ngài cũng không dám ra tay nữa hay sao? Cũng đúng! Việc này vốn dĩ không có liên quan đến các ngài, cho nên các ngài ở một bên nhìn là được, không cần thiết mở miệng.
- Hùng Miêu, cô nghĩ chúng ta là người như thé nào?
Nguyên Thủy bất mãn nói.
Miêu Miểu thở dài một hơi, nàng chỉ không nghĩ để Tam Thanh bị cuốn vào chuyện này mà thôi. Hiện giờ lập trường của Tam Thanh không giống như trước, tình nghĩa giữa bọn họ e rằng cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Nàng lại nhìn thoáng qua Hồng Quân, thấy đối phương chỉ là nhíu mày, sau một lúc lâu không có nhúc nhích, trầm giọng hỏi:
- Ngươi xác định không giết ta hay sao?
Hồng Quân nói:
- Ta sẽ không động thủ với nàng.
Miêu Miểu khẽ nhíu mày, cũng đúng, rốt cuộc làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà, Hồng Quân cũng không dám động thủ. Đã như vậy, cũng đừng trách nàng không khách khí.
- Vậy thì tốt, chúng ta ly hôn đi. Ta biết chính mình không đánh lại ngươi, cho nên sẽ không lấy trứng gà đi đập vào cục đá. Hiện tại, chúng ta ly hôn, về sau ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ta cũng không cần ngươi lấy cớ cùng giải thích. Từ biệt sẽ tốt hơn cho cả hai.
Mọi người lại há hốc mồm vì kinh ngạc, ly hôn là thứ gì? Chẳng lẽ là chỉ việc giải trừ quan hệ đạo lữ hay sao? Mọi người một bên cảm thấy mới lạ, một bên lại cảm thấy Đạo Tổ thật đúng là tự làm tự chịu, đây là bị Hùng Miêu bỏ rơi đó!
Không biết vì sao, trong lòng mọi người lại cảm thấy vui rạo rực, xem kịch càng thêm hưng phấn kích động.
Dưới bầu trời này, dám nói như vậy đối với Đạo Tổ e rằng cũng chỉ có một mình con gấu trúc này mà thôi!
Nhưng mà, Thái Nhất nghiêm túc nhìn Miêu Miểu, cũng không có bởi vậy mà hiển lộ ra nửa phần cao hứng, hắn biết Miêu Miểu nhất định là thất vọng tới cực điểm mới có thể làm ra lựa chọn như vậy.
Sắc mặt của Nguyên Thủy cũng rất khó coi, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hồng Quân càng nhíu chặt lông mày, chậm rãi nói:
- Ta không đồng ý.
- Ngươi không đồng ý ư?
Vẻ mặt của Miêu Miểu trở nên cổ quái, tiện đà nàng lại cười nhạo:
- Ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý? Ngươi vì cái gì không muốn ly hôn với ta? Ta nói rõ với ngươi, hiện tại là ta muốn ly hôn, ngươi không có quyền lợi phản bác.
Chẳng lẽ hắn lo lắng sau khi ly hôn sẽ bị tất cả mọi người sỉ nhục là kẻ phụ lòng, không được Thiên Đạo tán thành, không thể hợp đạo hay sao?
Ngẫm nghĩ lại thì chuyện thật ra có khả năng, nhưng kể từ đó Miêu Miểu càng vui vẻ. Nếu như Hồng Quân không thể hợp đạo, tu vi sẽ không thể lại một lần tăng lên, ngày sau đợi nàng trở đột phá, trở thành Thánh Nhân Nhân, nói không chừng thật sự có thể đánh hắn mấy trận.
Miêu Miểu mới mặc kệ hắn có đồng ý hay không, bay thẳng đến trời cao hô lớn:
- Thiên Đạo ở trên, Bàn Cổ Đại Thần ở trên, hôm nay Miêu Miểu ta muốn ly hôn với Hồng Quân, thỉnh Thiên Đạo cùng Bàn Cổ Đại Thần làm người chứng kiến!
Ngay sau khi Miêu Miểu vừa nói xong thì ở phía trên bầu trời có một tiếng sấm vang lên, dây tình duyên nối ở trên người Miêu Miểu với Hồng Quân lập tức biến mất. Tiện đà trên bầu trời lại có Công Đức màu vàng lóng lánh giáng xuống, chia đều rơi xuống trên người của Hồng Quân cùng Miêu Miểu.
Mọi người xem mà choáng váng, ly hôn cư nhiên cũng được Thiên Đạo ban tặng Công Đức hay sao?
Không phải, con gấu trúc này thật đúng là đã lựa chọn ly hôn với Đạo Tổ! Đạo Tổ cư nhiên thật sự bị một con gấu trúc vứt bỏ!
Đây sợ là chuyện có thể bàn luận nhiều nhất trên Hồng Hoang sau Long Phượng đại kiếp nạn đi! Mọi người đều hận không thể ôm cái đệm hương bồ ngồi ở một bên vừa cắn hướng dương vừa nghị luận.
Miêu Miểu cũng không dự đoán được còn có loại chuyện tốt này, nàng chỉ thuần túy không muốn làm đạo lữ với Hồng Quân nữa mà thôi. Không có tình duyên, không có danh đạo lữ, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, cuối cùng cũng chỉ còn dư lại cảm xúc xem thường với Hồng Quân, chỉ có điều lại thiếu vài phần hận ý.
Hồng Quân đứng ở nơi đó vẫn luôn không có mở miệng, bị đạo lữ của mình đơn phương ly hôn, tâm tình của hắn cũng phức tạp đến mức nói không nên lời. Không có đoạn ký ức kia, kỳ thật hắn vẫn còn đang ngây ra, hắn không phải là để ý thanh danh kẻ phụ lòng, chỉ là không thích cảm giác thoát ly khống chế.
- Tốt rồi! Về sau hai ta liền không có bất luận quan hệ gì nữa.
Miêu Miểu cười nhạt, chỉ là trong nụ cười có chút chua xót. Rồi cũng không hề để ý tới lời bàn luận cùng ánh mắt của mọi người, nàng nhanh chóng bước ra Tử Tiêu Cung, lưu lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.