Vào lúc này, ký ức của Hồng Quân xác thật đã trở lại, chính là ngay ở trong nháy mắt khi hắn vừa mới hợp đạo, đoạn ký ức bị La Hầu cố ý trộm đi kia liền hiện ra tới.
Từ bị La Hầu gieo mị hương cùng tình duyên, đến chính mình tùy tiện sáng lập cái sơn động ẩn thân, một mình nhẫn nại chịu đựng mị hương tra tấn mấy trăm năm, lại đến Miêu Miểu bỗng nhiên xâm nhập . . . từng cảnh từng cảnh tượng đều dần dần hiện ra trong đầu.
Ngay từ đầu, hắn tuy rằng biết Hùng Miêu chính là tình duyên của mình, thế nhưng mà trong lòng cũng không khỏi sinh ra ý niệm bài xích, không chỉ có bởi vì thân phận cùng thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, cũng bởi vì không muốn kế hoạch độc ác của La Hầu thực hiện được.
Hắn muốn để Hùng Miêu rời đi, HÙng Miêu lại rất bướng bỉnh, nói cái gì đều không đi.
Càng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng chính là một con HÙng Miêu yếu đuối cảnh giới Huyền Tiên còn muốn giúp hắn cởi bỏ mị hương, thật là ngu ngốc một cách đáng yêu . . . Kết quả nàng ngược lại bị mị hương cuốn lấy.
Con HÙng Miêu kia thật sự là con yêu quái dong dài nhất, ngốc nghếch nhất mà bản thân từng gặp, mỗi ngày ở bên tai hắn lẩm nhẩm lầm nhầm cái không để yên, lúc đầu còn cảm thấy phiền, sau lại nghe cảm thấy còn rất thú vị. Hơn nữa nếu như một đoạn thời gian không được nghe nàng nói chuyện, trong lòng ngược lại sẽ hoài niệm.
Hắn biết Hùng Miêu coi trọng dung nhan của chính mình, bởi vì đối phương thường thường nhìn chằm chằm vào chính mình, mà một khi đã nhìn thì rất lâu sau mới rời ánh mắt đi. Hắn khắc sâu ý thức được, Hùng Miêu sẽ lưu lại có thể là bởi vì gương mặt này của hắn, hắn chưa từng thấy một người nào để ý dung nhan đến như vậy.
Về sau lại Hùng Miêu bắt đầu ra cửa tìm đồ, có đôi khi là tìm một ít pháp bảo có khả năng trợ giúp việc giải trừ mị hương, có đôi khi là tìm một ít linh quả mà nàng cho rằng ngon miệng, hắn lại cảm thấy khó có thể nuốt xuống.
Lần đầu tiên, khi nàng đút linh quả cho hắn, hắn có thể nói cực kỳ ghét bỏ, nhưng mà Hùng Miêu bám riết không tha, hắn cuối cùng cũng không chịu nổi mà phải lựa chọn há mồm ăn.
Nguyên bản, với một Đại La Kim Tiên như hắn, thời gian bảy năm chỉ giống như là một cái nháy mắt, nhưng kỳ quái chính là đoạn thời gian đó lại là quãng thời gian hắn cảm thấy sinh mệnh an bình nhất, thế cho nên xem Hùng Miêu cũng thuận mắt không ít.
Trong cuộc đời này, lần đầu tiên có người đối xử tốt với hắn như vậy, chuyện này làm cho trái tim luôn lạnh nhạt, bình tĩnh của hắn nổi lên một tia gợn sóng. Từ Hồng Mông đến Hồng Hoang, lần đầu tiên hắn có cảm giác ấm áp.
Cảm tình giữa bọn họ không nóng như lửa mà giống như là nước chảy đá mòn, lâu dần sinh tình.
Cho nên khi Hùng Miêu đưa ra ý kiến kết làm đạo lữ, giúp hắn giải trừ mị hương, hắn liền đáp ứng rồi.
Chính là cảm thấy, cùng Hùng Miêu kết làm đạo lữ cũng không khó có thể tiếp thu như vậy, thậm chí nghĩ đến về sau bên người luôn có một con Hùng Miêu lạc quan, nói chuyện cũng không tệ lắm, ít nhất trong năm tháng vô cùng dài dòng về sau, hắn sẽ không lại cảm thấy cô độc nữa.
Mà khi kết làm đạo lữ, con gấu trúc kia cư nhiên thực trịnh trọng bái Thiên Đạo cùng Bàn Cổ, kết quả Thiên Đạo còn giáng xuống Công Đức Chi Quang, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Lại lúc sau, bọn họ song tu . . .
Hắn cũng không có kinh nghiệm đối với chuyện song tu, chẳng qua từ sinh ra tới nay liền có ký ức truyền thừa tương ứng nên hắn biết rõ, lấy cảnh giới của hắn, nếu như song tu cùng Hùng Miêu cảnh giới Huyền Tiên kia, Hùng Miêu rất có thể sẽ bị linh lực khổng lồ nhét căng đến nổ tan xác mà chết.
Cho nên hắn vẫn luôn thật cẩn thận, cuối cùng ngay cả nguyên dương cũng không dám lưu lại ở trong thân thể của nàng.
Đó là một buổi đêm rất mỹ diệu , hắn có đạo lữ, lần đầu tiên nếm được cảm giác song tu, hơn nữa tiêu trừ mị hương do La Hầu gieo!
Nhưng La Hầu lại lợi dụng lúc đó để đào tẩu, hắn không thể không đuổi theo. Hắn bảo Hùng Miêu chờ hắn, kết quả lại một đi không trở lại, bởi vì trong khi thu phục La Hầu, hắn lại bị La Hầu trộm đi một phần ký ức, cho tới bây giờ . . .
Không trách Hùng Miêu tức giận, xác thật là hắn làm sai. Hắn quá mức tự tin với bản thân, cho rằng thực mau là có thể một lần nữa thu phục La Hầu, sau đó trở về với nàng, kết quả vì thế mà phải trả một cái giá lớn khó có thể tưởng tượng.
Hắn khó có thể tưởng tượng mấy năm nay, Hùng Miêu sống như thế nào, vì tìm được hắn nhất định ăn rất nhiều khổ, chịu rất nhiều tội, thừa nhận áp lực rất lớn.
Đổi lại là hắn, nếu như bị Hùng Miêu vứt bỏ như vậy, khẳng định cũng sẽ đi khắp chân trời góc biển để tìm nàng, không chết không ngừng.
Hồi ức đến đây là kết thúc, Hồng Quân đưa tay nhẹ nhàng xoa ngực, cảm thấy trái tim vốn tưởng rằng lạnh băng, bình tĩnh tựa hồ đã đập nhanh vài phần . . . Có chút ấm áp nhưng càng nhiều lại là cảm xúc áy náy cùng bất an.
Lúc trước, Miêu Miểu nói giữa bọn họ cũng chưa phát sinh chuyện gì. Lúc đó, hắn tin tưởng bởi vì Miêu Miểu đi rất dứt khoát, không hề lưu luyến
Chỉ còn hắn một mình suy tư trăm năm, cuối cùng hắn rốt cuộc cũng quyết định buông bỏ, cho nên hợp đạo với Thiên Đạo.
Nhưng hiện tại mới biết được, nguyên lai Miêu Miểu là đang lừa hắn. Bọn họ rõ ràng có sinh ra cảm tình, bọn họ rõ ràng đã song tu, bọn họ rõ ràng còn hứa muốn vĩnh viễn ở bên nhau.
Chỉ có nàng là thật sự buông xuống, mà hắn thì không, sau khi tìm về ký ức, hắn lại rơi vào hoàn cảnh gian nan.
Bởi vì hắn muốn ở bên Miêu Miểu!
Hắn muốn thực hiện lời hứa khi bọn họ kết làm đạo lữ: Nâng đỡ lẫn nhau, vĩnh kết đồng tâm!
Nhưng hôm nay, hắn đã hợp đạo, nếu như sinh ra tình cảm tư nhân, khó tránh khỏi sẽ bị Thiên Đạo chế ước. Mà Miêu Miểu cũng đã từ bỏ, thậm chí buông xuống đoạn tình cảm này, hắn không biết nên vãn hồi như thế nào.
Khi mà hắn còn đang suy tư, trong đầu bỗng nhiên lại vang lên giọng nói hồn hậu lạnh như băng kia:
- Ngươi hối hận rồi sao? Ngươi nên rõ ràng, hiện tại ngươi chính là vật dẫn của ta, không nên có tư tâm đối với bất luận kẻ nào. Ta ban cho ngươi sức mạnh không phải là để ngươi thỏa mãn tư dục của mình.
Hồng Quân không có lên tiếng, bình tĩnh như là không có nghe được lời nói của Thiên Đạo, tâm tư của hắn che dấu sâu đậm, sâu đến mức ngay cả Thiên Đạo đều không thể nhìn trộm.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
- Ta hành sự đều đúng mực, tuyệt không sẽ cho nàng bất luận trợ giúp gì, ngươi đại khái có thể yên tâm.
Thiên Đạo không có nói nữa, giống như là đã đi rồi.
Nhưng Hồng Quân rất rõ ràng, Thiên Đạo nhất định sẽ tùy thời giám thị hắn cùng Miêu Miểu, cho nên đoạn thời gian gần đây, hắn không thể liên lạc Miêu Miểu.
Hắn duỗi tay mở ra một màn sáng, bên trong màn sáng lập tức hiển lộ ra một bóng người, đúng là Miêu Miểu. Nàng chính ôm một quả Bàn Đào lớn ăn đến vui vẻ lại thỏa mãn, tu vi đã đột phá đến Chuẩn Thánh sơ kì.
Thấy vậy, Hồng Quân không nhịn được mà khẽ nhếch môi lên.
Màn sáng mở rộng. Lúc này, Hồng Quân mới thấy Tam Thanh đứng bên cạnh Miêu Miểu, bốn người ở bên nhau, hình ảnh ấm áp lại hài hòa.