Nghe đồn gò Lạc Phượng có cấm chế cường đại cách trở, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không vào được. Miêu Miểu chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ không ngờ lại có thể xông vào, cũng khó trách tàn ảnh Nguyên Phượng cảm thấy ngoài ý muốn như thế.
Miêu Miểu tỏ vẻ chính mình cũng bất ngờ! Nàng rõ ràng cái gì cũng không biết, là bị một trận gió yêu ma thổi qua tới.
Nàng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tàn ảnh Nguyên Phượng, nếu như đối phương muốn thu thập nàng, phỏng chừng chỉ cần một đầu ngón tay là đủ rồi.
Tàn ảnh thấy nàng kinh hãi như thế, lại hơi hơi mỉm cười:
- Không cần sợ hãi, ta sẽ không giết muội. Muội có thể tiến vào đây liền chứng minh muội có duyên với ta. Vừa lúc ta có một chuyện cần nhờ, hy vọng muội muội có thể mang hai hài nhi của ta đi ra ngoài nuôi nấng, như thế cũng coi như là chấm dứt một tâm nguyện của ta.
Nói xong, nàng vung tay lên, hai quả trứng Phượng Hoàng lớn bằng bàn tay liền chui ra từ trong hư không, bay đến trước mắt Miêu Miểu.
Lúc này, Miêu Miểu càng thấy người không tốt, nàng vừa mới bị người vứt bỏ, liền phải giúp Nguyên Phượng nuôi hài tử, trên đời còn có chuyện khôi hài hơn hay sao?
Lại nói tiếp, tàn ảnh Nguyên Phượng không muốn tiêu tán, chỉ sợ chính là vì hai quả trứng này đi?
Tựa hồ biết được suy nghĩ trong đầu của nàng, Nguyên Phượng nói:
- Chuyện duy nhất ta không bỏ xuống được chính là hai đứa bé này. Tuy rằng là hai đứa đã hại ta thân tử đạo tiêu, nhưng dù sao cũng là cốt nhục chính mình sinh ra. Nề hà Thiên Đạo bất công, huyết thống của hai đứa bé đều không thuần khiết, một là Khổng Tước, một là Kim Bằng, Phượng tộc không muốn thừa nhận bọn họ.
Nghe Nguyên Phượng nói xong, cảm xúc kháng cự trong lòng Miêu Miểu lập tức nhỏ rất nhiều. Nàng ôm hai quả trứng Phượng Hoàng vào trong ngực, thành khẩn nói:
- Ta gọi là Miêu Miểu. Nguyên Phượng tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi nấng bọn họ cho tốt, tranh thủ làm cho bọn họ sớm ngày phá xác mà ra.
Nghe được lời nói của Miêu Miểu, Nguyên Phượng lập tức vui mừng tươi cười, tay lại vung lên thêm một lần nữa, một cây Phượng Linh (lông đuôi) đỏ như lửa trống rỗng xuất hiện. Phượng Linh kia dài khoảng một trượng, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng, có thể tưởng tượng khi chân thân của Nguyên Phượng bay lượn cửu thiên thì sẽ là cảnh tượng mỹ lệ cỡ nào.
- Ta cũng sẽ không để muội làm không công. Phượng Linh này là một chiếc duy nhất còn hoàn hảo trên người ta, bên trong có ẩn chứa ba phần mười tu vi của ta, bây giờ ta tặng cho muội phòng thân.
- Cảm ơn Nguyên Phượng tỷ tỷ!
Miêu Miểu vui vô cùng, đây chính là Phượng Linh của Nguyên Phượng!
Toàn bộ Hồng Hoang đều biết Nguyên Phượng mạnh mẽ đến nhường nào, ba phần mười tu vi của nàng cũng có uy lực hủy thiên diệt địa!
Nàng trăm triệu không nghĩ tới, còn có mình còn có vận may như vậy!
Nàng thu trứng Phượng Hoàng, để vào bên trong không gian của lục lạc rồi mới duỗi tay tiếp nhận chiếc Phượng Linh kia.
Nguyên Phượng đề điểm:
- Nó có thể biến hóa lớn nhỏ cùng uy lực tùy theo tâm ý của muội muội cho nên khi sử dụng muội muội nhất định phải chú ý cẩn thận.
- Ta nhớ kỹ. Nguyên Phượng tỷ tỷ, ta nhất định sẽ yêu quý nó.
Miêu Miểu tâm niệm vừa động, Phượng Linh quả nhiên thu nhỏ, thẳng đến khi chỉ còn có nửa thước, nàng mới nắm trong tay cẩn thận ngắm nghía.
Phượng Linh giống như là một chiếc quạt lông, đỏ tươi như lửa, nàng chỉ là nhẹ nhàng vung vẩy thì đã có một cơn gió có uy lực tương đương một đòn của Kim Tiên nổi lên.
Miêu Miểu cũng không dám vung loạn nữa, nàng còn không có vận dụng linh lực mà uy lực đã lớn như vậy, xem ra Phượng Linh mạnh mẽ viễn siêu tưởng tượng của nàng.
- Tâm nguyện đã xong, ta cũng nên đi.
Nói xong, tàn ảnh Nguyên Phượng tức khắc hóa thành vô số điểm tinh quang và nhanh chóng biến mất.
Miêu Miểu nhìn chằm chằm vào chỗ Nguyên Phượng biến mất trong một lúc lâu, sau đó than nhẹ một tiếng. Cường hãn như Nguyên Phượng vậy cuối cùng cũng phải hóa thành bụi bặm, thế giới Hồng Hoang thật sự là quá tàn khốc.
Trước kia nàng cũng không nhiều yêu cầu lắm, chỉ hy vọng chính mình có bản lĩnh an thân dừng chân, không chịu người khi dễ, sau đó tìm một đạo lữ chậm rãi vượt qua ngày tháng dài dòng. Nhưng hiện tại bất đồng, nàng muốn nuôi nấng hai đứa nhỏ của Nguyên Phượng, càng quan trọng hơn là hảo hảo tu luyện, sau đó tìm được Vô Song và ... làm thịt hắn!
- Từ từ, tiền bối ngươi còn không có nói cho ta làm như thế nào để đi ra ngoài đâu!
Nhưng Miêu Miểu vừa dứt lời thì ở phía trên Phượng Linh bỗng nhiên có một luồng sáng màu hồng chợt lóe lên, chỉ về một phương hướng. Miêu Miểu đại hỉ, nàng tung người bay theo hướng luồng sáng màu hồng chỉ dẫn, không đến hai cái canh giờ liền thoát ly chỗ cấm địa kia.
Xoay người nhìn lại, gò Lạc Phượng lại bị cấm chế cách trở, biến mất vô tung.
Miêu Miểu thu hồi Phượng Linh, hít một hơi thật sâu, căn cứ Thái Dương Tinh phân biệt phương hướng, nghĩa vô phản cố đi về phía Côn Luân Sơn.
Nàng biết, bằng vào bản lĩnh trước mắt của mình, muốn tìm được Vô Song không khác tìm kim dưới đáy biển rộng. Nàng không biết lai lịch của Vô Song, cũng không biết tên họ thật lẫn tu vi chân thật của hắn.
Như vậy, nàng chỉ có thể tìm kiếm một chỗ dựa cường đại, thông qua chỗ dựa chậm rãi tìm kiếm Vô Song.
Mà theo những gì nàng biết thì chỉ có ba phe là có thể trở thành chỗ dựa của nàng, một là Tam Thanh; hai là Đế Tuấn, Thái Nhất cũng chính là về sau Yêu tộc; ba là Vu tộc.
Bên trong Tam Thanh có Thái Thanh Lão Tử có thể câu thông cùng Thiên Đạo, có lẽ có thể suy đoán ra lai lịch cùng chỗ ở của Vô Song. Hơn nữa Tam Thanh luôn luôn bảo trì trung lập, ngày sau vẫn là đệ tử của Đạo Tổ Hồng Quân, có thể nói vạn chúng chú mục, thẳng đến phong thần đại kiếp nạn mới xuất hiện hiềm khích.
Yêu tộc Đế Tuấn có được Hà Đồ Lạc Thư, cũng có thể thôi diễn thiên cơ.
Chỉ là ngày sau Yêu tộc cùng Vu tộc sẽ đấu đến lưỡng bại câu thương, làm cho trăm họ lầm than, cho nên hai phe đều không thích hợp gia nhập.
Cho nên, Miêu Miểu thực mau liền làm ra quyết định, đi tìm Tam Thanh.