Dương Mi cũng không nghĩ tới, người bị hắn nhắc mãi lúc này chính lâm vào một giấc mộng kỳ quái, trong mơ là một mảnh hư vô, nhưng Miêu Miểu lại cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nàng từng ở trong trí nhớ của Trường Sinh đạo nhân, đó là thế giới Hỗn Độn.
Nàng cũng không rõ ràng lắm chính mình rõ ràng là đang bế quan, vì sao sẽ mơ về chỗ này, chỉ là cho dù nàng có làm như thế nào đều không thể chạy thoát ra khỏi đây.
Ở cảnh trong mơ, dần dần ngưng ra một luồng khí màu bạc, đó là hạo nhiên chính khí trong truyền thuyết. Ngay sau đó, luồng khí kia biến ảo thành hình người, biến thành bộ dáng một nam tử —— Hồng Quân.
Miêu Miểu tò mò nhìn hết thảy mọi chuyện, giống như là người đứng xem đang xem một bộ phim 3D vậy, bắt đầu từ lúc Hồng Quân ra đời, xem hắn một đường vượt mọi chông gai, lang bạt thế giới Hồng Mông.
Khi Hồng Quân mới sinh ra thì đã có một đầu tóc bạc, tư dung vô song, nhưng khi đó hắn vẫn là tương đối tươi mát, toàn thân đều lộ ra tinh thần phấn chấn, bồng bột của tuổi trẻ.
Hắn bắt đầu ở Hồng Mông du lịch, kết bạn với mấy Hỗn Độn Ma Thần, cùng thảo luận tu luyện tâm đắc, cùng thăm dò thế giới kỳ dị này. Ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh tranh chấp, nhưng đại đa số thời điểm đều hòa thuận hữu hảo, bởi vậy thật sự vui sướng.
Chỉ chớp mắt không biết qua đi bao nhiêu vạn năm, Hồng Quân rốt cuộc gặp nhân vật làm hắn đau đầu: La Hầu.
La Hầu chính là một sợi ma khí đầu tiên trong thiên địa biến thành, trời sinh liền đứng ở mặt đối lập với Hồng Quân, hai người giao thủ không phải một lần, hai lần, cũng không phải mười lần, tám lần. Ở trong đoạn trí nhớ này, cho dù không có đếm kỹ, Miêu Miểu biết ít nhất cũng là hàng nghìn, hàng chục nghìn lần.
Có đôi khi Hồng Quân chiếm thượng phong, có đôi khi La Hầu chiếm thượng phong, kỳ quái chính là sau mỗi một lần giao thủ, thực lực của hai người đều sẽ tiến bộ một chút. Cứ thế dần dần, hai người đã vượt qua gần như tất cả Hỗn Độn Ma Thần.
Nhìn thế giới Hồng Mông từ từ biến hóa, Hồng Quân dần dần trưởng thành, trong lòng của Miêu Miểu như là bị xúc động vậy, hình như có sở ngộ.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, đây không phải chính là cơ duyên ông trời đưa cho mình tìm hiểu, làm nàng tăng tu vi lên đi? Lần trước, xem cuộc đời của Trường Sinh đạo nhân, nàng đã có rất nhiều thu hoạch, những Hỗn Độn Ma Thần này đều có đạo của mình, bởi vậy nhất cử nhất động đều ẩn chứa đạo ý sâu đậm.
Cái gọi là đại đạo 3000, chính là như thế.
Bởi vì vậy, nàng xem càng thêm cẩn thận, cơ duyên như thế nàng sao có thể bỏ qua được?
Nàng phát hiện Hồng Mông to lớn vượt xa Hồng Hoang, cũng bởi vậy, Trường Sinh với hai người Hồng Quân, La Hầu đều chưa bao giờ gặp mặt. Thời gian trong Hồng Mông thật sự quá chậm, khiến cho người ta có một loại ấn tượng giống như là đang đứng yên vậy.
Chính bởi vì thời gian chậm cùng không gian lớn, bầu không khí trong Hồng Mông khá u tĩnh thế nhưng sau khi Hỗn Độn Thanh Liên dựng dục Bàn Cổ, loại u tĩnh này bị đánh vỡ.
Không biết từ khi nào, Hỗn Độn Ma Thần đều biết ở trung tâm của Hồng Mông có một gốc cây Hỗn Độn Thanh Liên thực lực cực mạnh, ngay cả Hỗn Độn Ma Thần liên thủ cũng không thể tới gần nàng trong phạm vi trăm dặm.
Hồng Quân từng đứng nhìn Hỗn Độn Thanh Liên kia từ xa, cây kia thật lớn, lá sen xanh biếc tận tình giãn ra, không ngừng hấp thu Hồng Mông chi khí tiếp viện cho nụ hoa hồng nhạt, chỉ đợi ngày trưởng thành.
Dọc theo tầm mắt của Hồng Quân, Miêu Miểu cũng thấy được Hỗn Độn Thanh Liên đỉnh thiên lập địa kia, cảm giác chấn động nó mang đến hoàn toàn không cách nào hình dung, tựa hồ đối phương đã cực kỳ tiếp cận đại đạo!
Miêu Miểu chỉ nhìn một lát liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, lấy cảnh giới hiện tại của nàng đương nhiên là không thể tìm hiểu Hỗn Độn Thanh Liên trong thời gian dài.
Nhưng nàng không muốn từ bỏ cơ hội này, Hỗn Độn Thanh Liên là cơ duyên lớn bằng trời, cũng không phải là ai đều có cơ hội tìm hiểu! Chẳng sợ chỉ là tìm hiểu một phần ngàn, một phần vạn, cũng đều sẽ trợ giúp cho con đường tu luyện trong tương lai của nàng trở nên dễ dàng hơn.
Nàng tìm hiểu một lát liền ngăn cách thần thức nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chậm rãi thể hội cùng suy tư; Sau đó lại tìm hiểu trong chốc lát, lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian . . . Như thế tuần hoàn lặp lại, trong lúc không hề để ý đã qua mấy ngàn năm.
Chuyện này chứng minh Hồng Quân cũng đã tìm hiểu Hỗn Độn Thanh Liên thật lâu.
Đợi một lần, khi nàng tỉnh lại thì Hồng Quân đã rời xa cây Hỗn Độn Thanh Liên kia. Miêu Miểu cũng không cảm thấy tiếc nuối, chính mình có thể xem lâu như vậy đã là cơ duyên lớn bằng trời rồi.
Nhưng nàng phát hiện, từ đó về sau Hồng Quân liền trở nên trầm mặc, tựa hồ đoán trước tới cực đại nguy cơ, hắn bắt đầu xuống tay chuẩn bị một ít đồ vật.
Như thế không biết lại qua đi bao nhiêu năm, chờ khi Hồng Quân cùng vô số Hỗn Độn Ma Thần quay lại quan sát Hỗn Độn Thanh Liên thì bọn họ thấy được Hỗn Độn Thanh Liên rốt cuộc nở hoa rồi!
Trong đóa hoa khổng lồ kia dựng dục ra một vị Hỗn Độn Ma Thần cuối cùng —— Bàn Cổ.
Bàn Cổ hình thể cao lớn, viễn siêu đại đa số Hỗn Độn Ma Thần, hắn cầm trong tay Bàn Cổ Phủ, tự lúc hắn mở mắt, liền chú định Hồng Mông sẽ hóa thành nơi huyết tinh.
Tàn sát bắt đầu rồi.
3000 Hỗn Độn Ma Thần vừa kinh hãi vừa giận dữ, mệt mỏi chạy trốn, một người lại một người chết ở dưới rìu lớn trong tay của Bàn Cổ.
Huyết khí tràn lan, tiếng rên rỉ thấu lên tận trời, Bàn Cổ vì lấy lực chứng đạo, khai sáng thế giới thuộc về chính mình mà không tiếc huỷ hoại thế giới Hồng Mông để Hỗn Độn Ma Thần không còn nơi sinh tồn.