"Rất ngon cái quỷ, cũng không phải tớ chưa từng ăn ở nhà ăn số một."
Một người bạn cùng phòng khác nghe thấy cậu ta nói "rất ngon", càng chỉ vào bậc thang phía dưới ngoan cố nói: "Cho dù tớ nhảy xuống từ nơi này cũng không thể ăn cơm ở nhà ăn số một khi không phải cuối tháng."
"Nhãi con cậu có bản lĩnh thì đừng chừa đường lui." Lý Tử lườm cậu ta một cái, "Bây giờ nói cứng miệng như thế, cũng không nghĩ tới lúc cuối tháng là ai không chê cậu nghèo, là ai cho cậu một miếng cơm ăn, là…"
"Được rồi, đừng nói nữa, nói cứ như tớ là kẻ phụ bạc, tớ tới nhà ăn số một ăn với cậu được chưa."
"Điều tớ mới vừa nói, các cậu có muốn cược hay không?"
"Xem ai ngốc vậy, hẳn là trong nhà ăn số một mới mở một ô cửa bán khá ngon, ai thèm cược với cậu."
"Tớ bảo đảm không có ô cửa mới mở, học kỳ trước thế nào thì bây giờ vẫn thế ấy."
"Vậy cậu cược với chúng tớ cái gì?"
"Cứ coi như tớ ăn no rửng mỡ đi vậy."
Một người bạn cùng phòng trong đó cho là cậu ta cố ý dùng cá cược dụ bọn họ tiến vào nhà ăn số một ăn cơm, ứng phó qua loa bữa cơm mời khách này, vì vậy nói: "Thế cược gì?"
"Tớ thua thì mới các cậu ra ngoài ăn buffet, các cậu thua thì mỗi người mời tớ ăn bữa buffet." Lý Tử nói.
"Được."
Sau khi bạn cùng phòng vừa nãy mở miệng làm chủ đồng ý, hai người khác lôi kéo cánh tay cậu ta nhắc nhở: "Cậu không sợ bị lừa à, lỡ như bên trong ngon thật thì làm sao bây giờ?"
"Có một từ gọi làm dâu trăm họ, cậu ta cảm thấy ngon, chúng ta cũng chưa chắc cảm thấy ngon."
Nghe ý cậu ta là dù cho có ngon hay không đều nói không ngon, ba người liếc mắt nhìn nhau đều cười lên, cảm thấy đã có bữa buffet miễn phí ăn rồi.
"Hô hố, bên kia bán cái gì mà nhiều người xếp hàng thế?"
Mấy người vừa bước vào cửa lớn nhà ăn, thoáng chốc đã nhìn thấy một hàng người đứng xếp hàng tận trong cùng nhà ăn. Hết cách rồi, người ở mấy ô cửa trước không nhiều, thế nên thoáng cái đã hiện ra hàng dài nhất đó.
"Đi thôi, xếp hàng đi."
Lý Tử không quan tâm bọn họ kinh ngạc mà nói thẳng.
Bọn họ còn chưa đi qua xếp hàng đã ngửi thấy mùi thơm hết sức hấp dẫn trong nhà ăn, theo bản năng khẽ hít vào.
"Hay lắm nhóc, tớ nói mà, sao đang yên đang làm mà cậu muốn cược, hóa ra là biết nhà ăn số một có đồ ăn ngon cố ý lừa phỉnh chúng tớ?"
"Ai phỉnh các cậu đâu, các cậu nhìn xem, nhà ăn học kỳ trước vốn thế nào thì bây giờ thế ấy." Lý Tử giải thích.
Bọn họ vừa xếp hàng vừa cãi nhau, bất tri bất giác cũng đã xếp tới phía trước nhất.
"Muốn ăn cái gì?"
Mộc Thần ở bên trong ô cửa hỏi xong, ba người kia còn hơi xoắn xuýt, Lý Tử đứng đầu trực tiếp đưa tay chỉ về thịt thái sợi sốt vị cá.
Thực ra ngày hôm qua cậu ta và bạn gái lại đây ăn một bữa, trực tiếp bị vị cơm phần làm kinh diễm, buổi tối lúc ngủ cũng nhớ hôm nay vẫn phải đến ăn, thậm chí ngay cả ngày hôm nay ăn cái gì cũng đã nghĩ sẵn.
Buổi trưa có chút chuyện không rảnh đến, còn chưa đến chiều mà bạn cùng phòng đã la hét bảo cậu ta mời cơm, cậu ta liền mau chóng dẫn người lại đây.
"Thơm quá."
Một người trong đám bạn cùng phòng ngửi thấy mùi thơm thì cảm thán, lập tức bị Lý Tử thính tai nghe thấy, duỗi tay chỉ vào cậu ta nhắc nhở: "Nợ tớ một bữa buffet."
Ngượi nọ cảm thấy mình nhanh miệng, không nhịn được vỗ trán, hai người khác lập tức ngậm kín miệng quản tốt bản thân.
Có lẽ con trai đều khá thích ăn thịt, cuối cùng bốn người bỏ qua trứng xào cà chua và khoai tây sợi chua cay, đều lựa chọn món có thịt là cơm thịt thái sợi sốt vị cá và cơm thịt xào dưa chua và măng.
"Mẹ nó, món cơm phần này ngon quá."
Sau khi bốn người ngồi xuống, mới vừa nếm một miếng đã bị vị ngon tóm gọn, có điều còn chưa nói hết một câu khen ngợi, người kia phản ứng lại trực tiếp vươn tay che miệng.