Sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Lâm Sở Trì chưa quên món cá kho đã nhận lời hồi chiều, trước khi rời khỏi nhà ăn cô cố ý liên hệ với người cung cấp nguyên liệu nấu ăn đưa ít cá đến.
Bởi vì đến buổi tối cô mới nói nên đối phương thông báo ngày mai không đưa tới được, có lẽ phải đợi đến ngày hôm sau.
Lâm Sở Trì không có ý kiến, bàn bạc với người ta xong thì về nhà.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, có điều con đường từ nhà ăn đến ký túc xá nhân viên có đèn đường, ngược lại không khiến người ta có cảm giác sợ hãi khi đi đường ban đêm.
Trong trường học quả thật có không ít mèo, cô đi một lúc đã nhìn thấy vài con. Đám mèo thấy cũng không sợ người, hiển nhiên ngày thường được bọn sinh viên cho ăn quen rồi.
Lâm Sở Trì vốn chỉ nhìn thôi cũng không định dừng lại, ai biết một con mèo hoa bỗng nhiên tiến đến bên chân cô bắt đầu đi loanh quanh, còn phát ra vài tiếng kêu vô cùng mềm mại.
Có lẽ không có mấy cô gái có thể từ chối bé đáng yêu như vậy, cô trực tiếp ngồi chồm hỗm xuống, xác định mèo con rất quen người sau đó nhẹ nhàng sờ nó.
"Meo meo."
"Meo meo em thật đáng yêu."
Lâm Sở Trì yêu thích không buông tay vò đầu nhỏ của nó, quyết định lần sau đến mang ăn ít thức ăn ném cho nó ăn.
Trong trường học có thời gian cho ăn cố định nên mèo hoa cũng không đói bụng, càng giống như là tới tìm người chơi với mình.
"Chị gái nhỏ, cho chị này."
Lâm Sở Trì ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn.
"Cảm ơn em."
Nữ sinh xua tay cho biết không cần cám ơn, sau đó ngồi chồm hỗm xuống cũng sờ mèo hoa.
Mãi đến khi cách đó không xa có người gọi cô ấy, nữ sinh mới đứng dậy rời đi, trước khi đi còn vẫy tay nói: "Tạm biệt, ngày mai gặp lại", hiển nhiên, đây cũng là khách quen của ô cửa số bảy.
Lâm Sở Trì cũng vẫy tay, cho mèo con ăn xong mới đứng dậy rời đi. Mèo hoa còn tiếp tục đi theo cô một đoạn đường, mắt thấy cách địa bàn của mình càng ngày càng xa thì nó mới đứng tại chỗ, ngược lại có cảm giác như là thu được một con mèo bảo vệ hộ tống đằng sau cô.
Từ khi bắt đầu kỳ quân sự, Lâm Sở Trì dậy sớm hơn trước đây một chút, nấu canh đậu xanh cho những sinh viên mới, ngày kế cũng vẫn như vậy.
Sau khi nấu xong canh đậu xanh canh, nguyên liệu nấu ăn đã xử lý xong, cơm cũng nấu xong rồi, thấy thời gian còn sớm, cô lại ngồi ở trước cửa sổ tỉa hoa, nhưng lần này dùng của cải ruột đỏ.
Gọt vỏ ngoài màu xanh của củ cải ruột đỏ ra lập tức lộ ra phần củ cải màu đỏ rực bên trong, màu sắc rất đẹp. Mà theo động tác hai tay của cô, một củ cải hoàn chỉnh biến thành từng cánh hoa, trông rất sống động.
Lâm Sở Trì tỉa xong một đóa thì để ở trên mặt bàn, tiếp tục bắt đầu đóa tiếp theo. Cô ở nhà ăn không có chuyện gì làm sẽ luyện kỹ năng dùng dao, so với lúc vừa xuyên qua tay còn hơi cứng, bây giờ luyện lại thì đã lấy lại được độ thành thục tỉa hoa trước kia, mức độ lưu loát của mỗi đường nét cánh hoa đều rất tự nhiên.
Ngoài nhà ăn.
"Cậu nói mời tớ ăn ngon, kết quả lại dẫn tớ tới đây, hiếm khi tớ được nghỉ, cậu đừng ép tớ đánh cậu."
Người nói chuyện là sinh viên năm tư, bây giờ đã thực tập ở bên ngoài, được bạn nói mời cậu ta ăn cơm nên cậu ta mới về trường học, lúc này nhìn cửa lớn của nhà ăn số một thì có hơi ngứa tay muốn đánh người.
"Cậu cái người này sao lại phiến diện thế, đi vào trước đã, nếu như ăn không ngon thì cậu đánh tớ được chưa?" Người bạn dỗ xong lại có hơi không vui, "Tớ phát hiện đồ ngon cũng không quên cậu, cậu còn không tin tớ, quả nhiên là tình cảm cha con của chúng ta phai nhạt rồi."
"Cút!"
Cậu ta trợn mắt nhìn bạn một cái, tức giận nói: "Nếu là nhà ăn thôi thì cậu thúc giục tớ vội thế làm gì, giờ mới hơn mười giờ, lại đây ăn cơm gì chứ."
"Cậu không hiểu đâu, thời đại thay đổi rồi, giờ nhà ăn số một không phải là nhà ăn số một của học kỳ trước nữa, nếu tới chậm thì chỉ có xếp hàng."
Hai người nói xong đã tiến vào trong nhà ăn, rất nhanh đi tới trước ô cửa số bảy.
"Đệt, lần này, tớ tin tưởng cậu."
"Tớ đã lừa gạt cậu lúc nào chưa."
Khi bọn họ chạy tới thì thấy Lâm Sở Trì lại tỉa xong một đóa hoa, người lúc trước còn hơi nghi ngờ trong nháy mắt tin tưởng cậu bạn muốn mời cậu ta ăn ngon thật.