Mặc dù kiếp trước Cố Cẩm Châu đã trải quay danh lợi đị vị song thu, gặp qua không ít việc đời, cũng bị sốc đến không nhẹ.
Chỉ thấy trước mặt một mảnh dược liệu, kỳ quái là nơi đây không phải núi sâu, dân làng đi lại lên đây cũng nhiều năm, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, lại được bảo quản rất tốt.
Hai năm trước Tô Đại Quý ngã bệnh, bác sĩ nói do ngày thường quá mức mệt nhọc, phải chăm sóc điều dưỡng thật tốt, bởi vậy uống rất nhiều thuốc Bắc, Tôn Hương Liên vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi, bởi vậy căn bản cũng có chút kiến thức về dược liệu.
Có đôi khi, còn sẽ trờ chuyện với mấy người trong tiệm thuốc bắc, đàm luận một chút về dược liệu.
Tôn Hương Liên khó được có chút nói lắp: “Đây là có chuyện gì? Sao mà nhiều như vậy? Chẳng lẽ không có ai thấy sao?”
Cố Cẩm Châu nhìn chung quanh bốn phía, trầm ngâm nói: “Có lẽ là bởi vì bên này quá mức hẻo lánh, không có người tới.”
“Hẳn là sẽ không.” Tôn Hương Liên nhưng lại không cho rằng như vậy, “Gần đây có con sông nhỏ, người qua lại cũng không ít.”
Tô Điềm Điềm nhìn Tôn Hương Liên và Cố Cẩm Châu cứ tranh luận mãi không thôi, rất là mệt tâm, bước tưng bước chân ngắn nho nhỏ đi tới đằng trước, cầm một cây dược liệu lại đây đưa cho Tôn Hương Liên.
Tôn Hương Liên hiểu được ý tứ của Tô Điềm Điềm, “Điềm Điềm, cháu là muốn chúng ta hái được?”
Tô Điềm Điềm gật đầu thật mạnh, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ thập phần nghiêm túc, nhưng bởi vì Tô Điềm Điềm vẫn còn nhỏ tuổi, trên mặt đều là mũm mĩm mũm mĩm, nhìn qua càng thêm đáng yêu.
Nhìn bộ dáng này của cháu gái, Tô Hương Liên nhịn không được buồn cười: “Được rồi, bà nội lập tức đi hái, Cẩm Châu, làm phiền cháu để ý một chút tới Điềm Điềm.”
Nơi này tuy rằng không phải trong núi sâu, nhưng cũng có nguy hiểm, bà lo lắng đến lúc đó cả bà và Cẩm Châu đều đi hái thảo dược, kết quả một mình Điềm Điềm lại chạy đi chỗ khác, như vậy thì nguy.
Cố Cẩm Châu hiểu ý của Tôn Hương Liên, lôi kéo Tô Điềm Điềm tới bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau khi Tôn Hương Liên hái xong, sọt cũng đầy, mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền dẫn Cố Cẩm Châu và Tô Điềm Điềm về nhà.
......
Sau khi về nhà, Tôn Hương Liên đưa sọt cho Tô Minh Thương, Tô Minh Thương ngày thường khi không có việc gì sẽ lên huyện thành mở sạp kinh doanh nhỏ, phương pháp có rất nhiều, trong nhà lại không có ai bị bệnh, tự nhiên không dùng tới dược liệu.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định bán.
Tô Minh Thương nhìn thấy gà rừng và đầy sọt thảo dược, vẻ mặt kinh ngạc: “Mẹ, mẹ dẫn Điềm Điềm đi núi sâu? Bằng không làm sao có nhiều đồ vật như vậy?”
Tôn Hương Liên tức giận liếc mắt Tô Minh Thương một cái: “Điềm Điềm còn nhỏ như vậy, mẹ sao có thể dẫn Điềm Điềm đi núi sâu? Đây đều phát hiện ở bờ sông .”
Tô Minh Thương há to miệng, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Gần nhất trong nhà vận may cũng tốt quá đi?
“Tư à, chỗ dược liệu này đều do Điềm Điềm phát hiện, con cẩn thận ngẫm lại, có phải từ sau khi Điềm Điềm sinh ra, vận may nhà mình có phải tốt lên không ít có hay không ?”
Tôn Hương Liên cảm thấy vẫn là muốn cho Tô Minh Thương cùng Thẩm Xảo Anh biết chuyện này, mặc kệ nói như thế nào, hai người đều là cha mẹ của Điềm Điềm.
Tô Minh Thương càng là bị đánh sâu vào: “Ý của mẹ là vận may là do Điềm Điềm mang đến? Chính là Điềm Điềm cũng chỉ là một đứa bé mà thôi......”
“Trước đó mẹ cũng nói, Điềm Điềm là phúc tinh, con nhớ kỹ cho mẹ, phải đối tốt với Điềm Điềm.”
Tô Minh Thương vẻ mặt vô ngữ: “Điềm Điềm là con gái bảo bối của con, đương nhiên sẽ đối tốt với con bé.”
Tôn Hương Liên nói như vậy, rốt cuộc Điềm Điềm là con gái, thằng tư còn có con trai, bà khó tránh khỏi lo lắng ngày sau thằng tứ sẽ thiên vị con trai.
Nhưng nghe được con trai nói như vậy, bà vui mừng cười: “Đuợc rồi, ngày mai con đem mấy thứ này mang lên huyện thành bán, thuận tiện hỏi thăm một chút giá thị trường, không chừng trong núi còn có những loại dược liệu khác thì sao?”