Tô Điềm Điềm há mồm ăn một miếng quả do Cố Cẩm Châu đưa tới, chỉ cảm thấy quả này có vị ngọt thanh, so với kẹo, đều không kém chút nào.
Hơn nữa hơi thở bên trên quả này giống y đúc với hơi thở của Cố Cẩm Châu.
Tô Điềm Điềm một đôi mắt to nghi hoặc mà nhìn về phía Cố Cẩm Châu, Cố Cẩm Châu ôn nhu hỏi: “Điềm Điềm, em có muốn ăn cái gì không?”
Tô Điềm Điềm chỉ chỉ thịt trên bàn, Cố Cẩm Châu lấy đũa kẹp lên, sau đó nhúng qua một lượt ở trong chén nước, sau đó mới đưa cho Tô Điềm Điềm, nhúng qua một lần nước nên hương vị cũng đã phai nhạt rất nhiều.
Tô Điềm Điềm không mấy vừa lòng, nhưng cũng biết hiện tại cô cũng chỉ có thể ăn như vậy.
Ăn xong cơm chiều, Trần Nhã Vân xin miễn Tôn Hương Liên phải cho Cố Cẩm Châu bao lì xì, mang theo cố Cẩm Châu về nhà.
Ngược lại Tô Điềm Điềm nhận được không ít bao lì xì, tuy rằng tiền trong bao lì xì cũng không nhiều, nhưng tích góp lại, cũng không phải con số nhỏ đối với một đứa trẻ con.
......
Nhà họ Cố.
Sau khi Trần Nhã Vân dẫn Cố Cẩm Châu về tới nhà, liền hỏi nói: “Quả đó là chuyện như thế nào? Mẹ cũng không phải chưa từng thấy loại quả đó bao giờ, hiện tại là mùa đông, căn bản chưa thể chín được.”
“Hơn nữa rau củ trong nhà đều ăn rất ngon, hoàn toàn khác với loại mua bên ngoài về, cũng hoàn toàn trái ngược với các loại ở mấy tháng trước đó, này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Cố Cẩm Châu biết, bản thân lấy ra những quả dại đó, Trần Nhã Vân nhất định sẽ nghi ngờ, “anh” cũng từng nghĩ tới sẽ che giấu Trần Nhã Vân, nhưng nghĩ đến kiếp trước kiếp này Trần Nhã Vân đều rất yêu thương mình, Cố Cẩm Châu quyết định thẳng thắn.
“Kỳ thật con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian trước có một tối con nằm mơ, mơ một giấc mơ rất là ly kỳ, con cũng không coi là thật, nhưng sau khi tỉnh dậy con liền phát hiện tựa hồ con có thể giao lưu với thực vật.”
Trần Nhã Vân ngây ngẩn cả người: “Cẩm Châu, con đang nói bậy bạ gì đó? Người sao có thể cùng nói chuyện giao lưu với thực vật được?”
Cố Cẩm Châu liền biết Trần Nhã Vân sẽ không tin, đầy mặt bất đắc dĩ: “Ngay từ đầu con cũng không tin, cảm thấy có phải có ai trêu đùa ác ý hay không, nhưng ngày thường con cũng không kết thù với ai, vẫn luôn độc lai độc vãng, nhà của chúng ta lại ở nơi hẻo lánh, sẽ không có người cố ý lại đây trêu đùa.”
“Vì thế, con liền thử câu thông giao lưu với thực vật, phát hiện thực sự là có thể câu thông, còn có thể nghe hiểu được lời nói của chúng nó, phía trước những thanh âm con nghe được chính là do chúng nó phát ra.”
Trần Nhã Vân vẫn luôn sinh sống ở thành phố, bởi vì có cha là bác sĩ, đối với những thứ kỳ quái lạ lùng như này có thể nói là khó mà tin tưởng, cảm thấy đều là những mánh khóe gạt người.
Chính là khi nghe được chính con mình nói ra tình hình thực tế, Trần Nhã Vân không tự giác liền tin tưởng, cô thực hiểu biết tính tình con trai mình, hoặc là không nói, hoặc là nói chính là nói thật.
Hơn nữa, con trai cô cũng không cần thiết bịa ra những lời này để qua loa lấy lệ với cô.
Tin tưởng về tin tưởng, nhưng Trần Nhã Vân như cũ cảm thấy tam quan của cô đã bị đổi mới một lần.
Trần Nhã Vân ngã ngồi ở trên ghế, vô lực mà nói: “Cẩm Châu, con cho mẹ hoãn một chút, ban đầu là con nghe được có tiếng nói, có phải không?”
Cố Cẩm Châu gật đầu: “Không sai, con nghe được có tiếng người nói chuyện, nhưng bên người lại cũng không có ai, con mới có thể cảm thấy có phải trò đùa ác ý của đứa trẻ con nào hay không, nhưng quan sát mấy ngày, cũng không phát hiện có người lại đây.”
“Vì thế, con liền cẩn thận nghe xem xem, rốt cuộc phát hiện nói chuyện chính là thực vật, con hoảng sợ, không rõ tại sao lại như vậy, sau đó thời gian dài rồi cũng thành thói quen.”
“Cho nên rau dưa trong nhà đều là do con ra tay?” Trần Nhã Vân nhớ tới những rau dưa có hương vị dị thường mỹ vị, không nhịn được mở miệng hỏi.