Người tới là Vu Phần, hắn bước đi không một tiếng động, đưa một xấp tài liệu đặt lên trên bàn: “Cậu chủ, cố vấn Trần đã sửa lại báo cáo tài chính tháng này của SKK rồi, mời cậu xem qua.”
Thẩm Chiếu thu tầm mắt, lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính: “Để đó đi.”
Vu Phần thấy hiện tại cậu chủ im lặng không muốn nói chuyện, rón rén lui ra ngoài, đứng cạnh cửa sờ sờ mũi.
Sao hắn cứ cảm thấy vừa rồi ánh mắt của cậu chủ nhìn hắn…… có chút thất vọng lạ thường.
------------------------
Hứa Nguyện đặt điện thoại đang kết nối cuộc gọi trên bệ đá, ngón tay vuốt ve mấy cây dây leo trên lan can cửa sổ, ngước nhìn hoàng hôn trên bầu trời đang dần tối khẽ mỉm cười.
“Thông tin nội bộ của tôi đến từ đâu không thể nói cho anh được, chỉ có thể nói phán đoán của anh là đúng, đừng lo lắng về việc bị lỗ, thời điểm này bọn họ muốn rút vốn, thì chúng ta đã vừa vặn sao chép được bản thảo.”
Đầu ngón tay của Hứa Nguyện chạm vào đường gân dọc theo thân lá xanh biếc, giọng nói mang chút thờ ơ: “Mức bồi thường cao nhất trên thỏa thuận mà người ủy thác nói đến, tôi sẽ trả cho anh, từ bỏ đi thôi.”
“Được, anh hiểu rồi. Lúc nào em có thời gian? Chúng ta gặp mặt chứ?”
Chủ đề trở nên riêng tư hơn, người đối diện chuyển cuộc gọi thành video, Hứa Nguyện khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, mở máy quay lên.
“Tôi nhớ em.”
Bách Văn ám chỉ sờ lên khóe miệng mình, khuôn mặt tuấn tú đầy chấm đỏ lộ ra, không ăn khớp với dáng vẻ của anh ta chút nào.
“Mặt anh bị thương sao?”
“Muỗi cắn đấy, trầy xước mất rồi.”
“Cẩn thận chút, đừng để lại sẹo.” Ánh sáng bên phía Hứa Nguyện hơi tối, Bách Văn không nhìn được rõ, dặn dò vài câu rồi lại quay qua cười nói: “Nguyện Nguyện có phải mấy tháng nghỉ hè em được chăm sóc rất tốt không, sao ngày càng xinh đẹp thế.”
Thật ra anh ta muốn hỏi có phải Hứa Nguyện phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nhưng ngũ quan dường như vẫn giống với một tháng trước, nhưng anh ta lại không nói được khác ở chỗ nào.
Trước đây anh ta chỉ muốn bám víu lấy cô chủ nhà giàu này để leo lên lót đường cho bản thân, nhưng bây giờ lại phát hiện cô chủ này không giống với tin đồn bên ngoài, người vừa đẹp vừa thông minh, không giống như dùng khuôn mặt của bản thân để giao du với mình.
Yêu đương thật sự với cô…… dường như cũng không tệ.
Bách Văn rơi vào cảm giác tự đắc khi bản thân bỗng có một cô bạn gái bảo bối, không phát hiện ra ánh mắt của Hứa Nguyện thoáng qua một tia u ám.
“Nguyện Nguyện, em còn chưa nói khi nào rảnh mà.”
Hứa Nguyện nhớ tới một núi bài tập lộn xộn của nguyên chủ, thuận miệng hỏi: “Gần đây cũng không có thời gian, anh có chuyện gì sao?”