Chương 13: Từ đây thông suốt trăm điều lý thú cõi phàm trần, không còn lưu lạc bên ngoài nhân thế.
Hứa Nguyện đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra.
Tuy chỉ tạm thời ở nhà cô nhưng Vu Phần cũng trang bày lại một phen, sửa đổi phòng ngủ theo cách Thẩm Chiếu quen thuộc. Bày trí theo phong cách gỗ nguyên bản kết hợp với khăn trải giường trắng tinh và rèm cửa sổ xám đay, tôn đậm phong cách lãnh đạm.
Thẩm Chiếu đứng trên ban công, đưa lưng về phía Hứa Nguyện gọi điện thoại.
Hứa Nguyện không có ý định lễ phép, cởi dép lê, đi trần trần giẫm lên thảm dệt, không phát ra tiếng động nào mà từ từ tiếp cận anh.
Cô yên lặng lắng nghe một lúc.
Chờ anh cúp máy, Hứa Nguyện trực tiếp dán mặt vào eo anh, ôm eo anh: “Anh Chiếu à.”
Cả người Thẩm Chiếu đột nhiên run lên.
Kể từ sau năm sáu tuổi, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ôm anh thế này.
Nhưng lại không có suy nghĩ phản cảm.
Anh nhìn cánh tay cô gái, nhỏ yếu mềm mại là thế, anh chỉ hơi dùng lực là đã có thể bẻ gãy. Như bé mèo con dùng đệm thịt quấn lấy anh, khiến người ta thoải mái đến nỗi không đành lòng chối từ.
Thân thể mềm như bông cũng dính sát vào người anh. Lớp vải mỏng nhẹ truyền nhiệt độ và đường cong của cô. Cách cô cọ tới cọ lui miết miết bộ ngực lên lưng anh quá mức táo bạo, thậm chí anh còn cảm giác được sự mềm mại của hai viên anh đào đỏ mọng đang nhấp nhô trên ngực cô.
Cô đang quyến rũ anh. Mục đích rõ ràng đến mức không thèm che dấu.
Thẩm Chiếu nắm lấy lan can sắt lạnh lẽo, đẩy cánh tay cô ra rồi xoay người, hỏi: “Em tới đây làm gì?”
“Mặt em bị dính nước, xót quá.”
Hứa Nguyện chu chu bờ môi mọng nước, đưa lọ thuốc mỡ ra trước mặt anh: “Giúp người thì giúp cho trót, anh bôi thuốc giúp em đi.”
“Chuyện này người giúp việc cũng làm được.”
Tuy Thẩm Chiếu nói thế nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt cô.Đêm khuya im ắng, ánh trăng rọi khắp sân, ngọn đèn dầu chuyển động nơi xa, người thiếu nữ da trắng như tuyết môi đỏ như son, con ngươi trong suốt hội tụ vô vàn ánh sao, trên gò má ửng hồng còn có vết máu làm điểm nhấn.
Tim anh đột nhiên đập nhanh muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Cảnh tượng như tranh vẽ, có lẽ đời này anh chưa từng có giấc mộng nào hào nhoáng đến vậy, lại như sao băng hạ cánh, anh mới bừng tỉnh khỏi chiêm bao, từ đây thông suốt trăm điều lý thú cõi phàm trần, không còn lưu lạc bên ngoài nhân thế.
Thẩm Chiếu siết chặt năm đầu ngón tay.
“Nhưng em muốn tới chỗ anh Chiếu mà.”
Hứa Nguyện cười, không khỏi thanh minh. Cô nhét thuốc mỡ vào tay anh, bước đến ngồi cạnh giàn hoa hồng.
Thẩm Chiếu nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm cô, không nhúc nhích.
Anh bình tĩnh nghĩ, nếu khi nãy… Cô ôm lâu thêm chút nữa, anh thật sự sẽ có phản ứng.