Mùi vị nước sốt ngọt ngào xộc thẳng vào mặt, Thẩm Chiếu nắm lấy cổ tay đang cắm vào hoa huyệt kia của cô, giọng nói khàn khàn. Chỉ cảm thấy lỗ nhỏ của cô còn rất non mềm ngây thơ vô tội, từng hành động của mình đều như đang mạo phạm, thế nhưng anh lại như cố tình dụ dỗ cô phơi bày tư thế sắc tình: "Tôi chưa nhìn thấy được, em dịch tay sang một bên đi."
Hứa Nguyện bị anh nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đang chảy nước, bướm nhỏ ro rút càng chặt, móng tay cắm vào nếp gấp của vách thịt non nớt, giống như quả đào căng mọng chỉ mới bị chọc thủng, chảy ra nước mật từ miệng lỗ.
Nước mật cứ tí tách tràn ra ngoài tạo thành một vũng nước dưới sàn, nhưng may là chưa chảy máu, hẳn là không bị thương.
Thẩm Chiếu cảm thấy cổ họng mình khát khô, anh nín thở để không ngửi được vị dâm ngọt ngào của cô, nắm cổ tay cô bắt đầu rút ngón tay ra.
“Đừng mà… Đừng.”
Hứa Nguyện bị đau, hai chân đong đưa giữa không trung. Lúc này, đầu gối cô áp vào khuôn mặt lạnh lùng của anh: "Đừng kẹp, như vậy không thể rút ra."
"Anh Chiếu, giúp em với."
Đôi mắt Hứa Nguyện hồng hồng, túm tay kéo anh như thể đang túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Anh đừng mặc kệ em mà."
Thế này mà bảo mặc kệ cô? Mặt anh đã dí sát vào lỗ nhỏ.
"... Tôi phải giúp en thế nào đây?"
Hai má Hứa Nguyện đỏ ửng: "Giúp em... banh... môi âm hộ ra."
Sợ anh từ chối, cô nhanh chóng bổ sung thêm: "Banh ra là được rồi, lát nữa sẽ ổn thôi, không sao đâu."
"Không sao đâu mà, anh chỉ đang giúp em thôi."
Chỉ là giúp em thôi, không phải sờ soạng bướm nhỏ của em, cũng không phải thủ dâm giúp em.
Đôi lông mi dày của cô khẽ rung, hoa đào nở rộ trên má, khuôn mặt quyến rũ lúc này lộ ra một chút ngây thơ, yết hầu của Thẩm Chiếu di chuyển, trong lòng chìm xuống.
Ngón tay thẳng tắp lạnh lẽo của anh chạm vào chất dinh dưỡng của bông hoa. Véo một cái, cánh hoa mềm mại không thể tưởng tượng được, anh vừa nhéo vừa kéo nó ra ngoài.
Anh nhéo hoa môi khiến lỗ nhỏ kích động đến mức tự mấp máy cửa động, hai ngón tay cắm đến phát đau. Hứa Nguyện hổn hển nói: "Vẫn không được anh ơi."
Thẩm Chiếu nhíu mày nhìn cô.
"Nếu không, anh, anh giúp em... thủ dâm đi." Hứa Nguyện như có lời khó nói: "Sau khi thủ dâm sẽ rất thoải mái, khi ấy rút ra là được."
Thẩm Chiếu bỗng dưng đứng lên, kéo mặt cô xuống, khẽ quát: “Hứa Nguyện!”
Cô gái nhỏ bị anh quát, sợ đến mức run rẩy: "Em xin lỗi..."
"Nếu anh không muốn thì thôi." Hứa Nguyện nhắm mắt đưa hai chân sát lại gần nhau, ngón tay vẫn kẹp ở giữa. Cô cuộn mình lại trong góc, hạn chế tối đa sự tồn tại của mình: "Anh cho em ở đây một lát, em thu xếp xong xuôi sẽ đi, không, không làm phiền anh nữa."
Cô gái sợ hãi co người lại trên ghế xích đu, thở cũng không dám thở mạnh.
"Anh đừng tức giận mà..."
Sắc mặt Thẩm Chiếu lạnh nhạt quay lưng lại, chuẩn bị rời đi.